Dù sao cũng chỉ có mỗi người đó là có thể dựa dẫm được! “Nào, để ta giúp nàng tu hành!”
Tần Ninh đưa hai tay nắm lấy hai tay Vân Sương Nhi, cười nói.
“Chàng?”
Khuôn mặt Vân Sương Nhi phiếm hồng, không khỏi cười nói: “Bây giờ ta chỉ còn thiếu nửa bước là sẽ có thể bước vào cảnh giới Tiên Quân, chàng chỉ là Ngọc Tiên Nhập Ngọc trung kỳ, chàng không giúp được ta”.
“Nói bậy!”
Tần Ninh nói: “Chúng ta sẽ làm từ khi mặt trời mọc đến mặt trời lặn hôm sau!”
Bên trong sơn cốc tràn ngập khí tức... hồ nước rung rinh, mùi thơm lan ra bốn phía.
Bao nhiêu năm rồi Tần Ninh không được gặp Vân Sương Nhi, đương nhiên là hận không thể xả hết ra.
Vân Sương Nhi cũng như thế! Lại một ngày mặt trời mọc mặt trời lặn qua đi.
Hai ngày mặt trời mọc mặt trời lặn.
Vốn dĩ định dẫn Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư đi lấy cơ duyên, kết quả lại phải kéo dài ba ngày.
Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư đều hiểu được.
Sư phụ và sư nương đương nhiên là đang tu luyện thiên nhân hợp nhất, bọn họ cứ yên tâm chờ đợi là được.
Ba ngày sau.
Trong Thái Ất tiên tông.
Tần Ninh mặc trường bào màu trắng, bên trên in hoa văn tranh thuỷ mặc.
Bên ngoài khoác một cái áo choàng màu xanh, tôn lên dáng người thon dài.
Không thể không nói, trên thực tế trông Tần Ninh có chút tuấn tú, chẳng qua bình thường có vài phần lười nhác, hơn nữa vẻ đẹp nội liễm kia khiến người ta có cảm giác thân thiết hiền hoà.
Áo trắng in hình tranh sơn thuỷ, áo choàng màu xanh.
Đây là trang phục mà Tần Ninh thích nhất.
Mặc như vậy nhìn qua... rất thoải mái, rất có phong thái.
Tần Ninh cảm thấy như thế.
Giờ phút này, đám người Kế Bạch Phàm, Vương Dã, Bạch Vân Vũ, Bạch Nguyên Thuần, Lạc Hàm Mai, Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư, Quân Phụng Thiên tụ tập một chỗ.
Đây mới là tiên nữ! Kế Bạch Phàm, Vương Dã không khỏi nghĩ như vậy.
Những người phụ nữ khác trong Tiên Giới đều chỉ có thể nói là… tiên nhân! Không thể không nói, gu thưởng thức của Tần Ninh vẫn luôn tốt như thế.
Lựa chọn bạn bè thì lựa chọn hai người Kế Bạch Phàm, Vương Dã.