Vân Sương Nhi mở miệng nói: "Là vệ đội do Dương Thanh Vân tạo ra, hai vạn năm trước bắt đầu chọn lựa người thích hợp để bồi dưỡng, tăng lên, đến bây giờ toàn bộ đều là cấp bậc Cửu Thiên Huyền Tiên, hơn nữa cũng có một số người có thiên phú và thực lực vượt cấp chiến đấu, những người này liên hợp, lực chiến càng mạnh”.
Tần Ninh không khỏi cười nói: "Thanh Vân là đứa nhỏ tốt”.
"Về sau chúng ta sinh con, chỉ cần có thể vĩ đại bằng một nửa Thanh Vân là tốt rồi”.
Vân Sương Nhi đỏ mặt cười.
Ngay sau đó, Vân Sương Nhi lại nói: "Từ lúc Dương Thanh Vân gặp lại chúng ta đã bàn bạc thành lập Thanh Vân cung, vẫn luôn hướng tới mục tiêu khiến Thanh Vân cung có thể phát triển lớn mạnh, trở thành thế lực đứng đầu ở Thái Thượng tiên vực”.
Ngẫm nghĩ một lát, Vân Sương Nhi lại nói: "Hắn ta không hổ là đồ nhi của chàng, khó trách chàng lại thích hắn ta như thế”.
Đồ nhi! Tần Ninh chưa bao giờ nói ra lời này cả, đều là mấy đệ tử khác nói.
Nhưng mà Thanh Vân quả thật là đệ tử khiến hắn vừa lòng nhất từ trước đến nay.
Dù sao, hắn là con cả của Vô Thượng Thần Đế, cháu trai cả của Mục tộc, Thanh Vân là đồ đệ thứ nhất của hắn, đương nhiên là phải giữ gìn hơn rồi.
Có Thanh Vân Vệ ra tay, từng vị Cửu Thiên Huyền Tiên, Huyền Tiên và đám Ngọc Tiên của Càn Khôn Điện, Thương tộc, Hoang Thần cung đều bị giết hết.
Mấy người Hạng Minh Chúc, Bắc Thiên Tâm, Vạn Tuyết Phong cũng chết trong đó.
Sau một trận chém giết như thế.
Đám người của ba thế lực đứng đầu đến đây gần như đều chết hết.
Tần Ninh nhìn thấy điều này, đúng là cảm thấy hả giận.
Mà Đề Hồn Thú lúc này cũng bay vút lên, dừng ở trên vai Tần Ninh liếm móng vuốt của mình.
Vừa rồi nó phải đối phó với hơn mười vị Cửu Thiên Huyền Tiên, mệt muốn chết rồi.
"Đáng yêu quá...”, Vân Sương Nhi nhìn thấy bộ lông đen trắng và dáng vẻ giống gấu mèo cực kỳ đáng yêu của Đề Hồn Thú thì không khỏi nói: "Là Đề Hồn Thú sao?"
"Ừm”.
Tần Ninh gật đầu nói: "Cẩn thận chút, tên này dữ lắm!"
Tần Ninh vừa mới nói xong, tên nhóc kia đột nhiên nhảy lên trên vai Vân Sương Nhi, mắt to chớp chớp nhìn cô ấy.
Rồi sau đó, nó liền hóa lại nhỏ bằng bàn tay, chui vào trong lòng Vân Sương Nhi.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh ngẩn ngơ.
Nghe hắn nói vậy, cô ấy đỏ mặt cười, sẵng giọng: "Nói chuyện không biết kiềm chế, khó trách luôn bị người ta ghi thù!"
Mà giờ phút này, trận giao chiến trên không dần có xu thế dừng lại.
Kế Bạch Phàm! Dù sao cũng là Cửu Thiên Huyền Tiên cửu trọng thiên, kiếm tâm viên mãn.