"Thương Thạch Tiên Kính!"
Hạng Minh Chúc thấy một màn như vậy, mừng rỡ nói: "Là một món tiên khí Cửu Thiên vô cùng nổi tiếng trong Thương tộc, lực công kích cường đại, hơn nữa có thể chiếu ra tất cả mọi thứ dơ bẩn!"
"Tên Tần Ninh kia chắc chắn đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì đó mới có thể bộc phát ra năng lực ám sát mạnh như thế”.
"Có Thương Thạch Tiên Kính ở đây, thứ quỷ quái kia chắc chắn sẽ hiện hình!"
Hạng Minh Chúc vô cùng kích động.
Tần Ninh đã khiến ông ta vô cùng chật vật rồi, bây giờ lại khiến hai vị cữu cữu phải đau đầu nữa.
Người như vậy phải chết! Hơn nữa, Lục Dương Long Tiên Mạch Căn trong tay Tần Ninh, đừng nói là Cửu Thiên Huyền Tiên, cho dù là Tiên Quân nhìn thấy cũng phải động tâm.
Đó là do căn nguyên tiên mạch ngưng tụ, huyền diệu, mạnh mẽ hơn bất cứ tiên khí nào.
"Hiện!"
Thương Dật Phi cầm Thương Thạch Tiên Kính trong tay, chiếu ra bốn phương tám hướng.
Trong khoảnh khắc, phía trên bầu trời toàn bộ Thái Ất tiên đảo, hào quang vô tận ngưng tụ, từng chùm tia sáng chiếu rõ trên trời dưới đất bốn phương tám hướng.
Mà ở trong vùng trời đất bị hào quang chiếu rõ kia, mọi người đều nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhắn với tốc độ cực nhanh, bị hào quang làm cho hiện hình, rồi lại lập tức biến mất.
Nhưng mà bốn phương tám hướng đều có hào quang, thứ đó không thể trốn được.
Vật ấy có tốc độ cực nhanh, đa số Kim Tiên, Ngọc Tiên căn bản đều không nhìn ra rốt cuộc là cái gì.
Mà một ít Huyền Tiên chỉ nhìn ra bóng dáng mơ hồ, nhìn qua có vẻ dài hơn một thước, toàn thân là lông xù.
Nhưng hai người Thương Dật Phi và Thương Dật Không lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Đó là một con tiên thú lông xù dài hơn một thước.
Dáng người của nó rất nhỏ, lông tơ cả người trắng toát, trên lưng chỉ có vài nhúm lông màu đen.
Hơn nữa nhìn qua trông nó có vẻ hơi ngơ ngác ngây ngốc, giống như một con gấu mèo bình thường.
Nhưng con tiên thú nhìn qua vừa có vẻ đáng yêu lại có vẻ ngốc nghếch này lại khiến Thương Dật Phi và Thương Dật Không đều phải thay đổi sắc mặt.
Hai người gần như là trăm miệng một lời.
Đám Cửu Thiên Huyền Tiên khác nghe thấy ba chữ đó, sắc mặt cũng run lên.
Lúc này, Tần Ninh vẫn còn đang vẫy tay.