Tiến vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Trước mấy căn nhà tranh có một cái lều giản dị được dựng bằng cỏ.
Bạch Vân Vũ kéo Tần Ninh đi vào bên trong lều cỏ ngồi xuống, tiếp theo lấy ra một cái hộp gỗ.
"Lại tới nữa...", Tần Ninh bất đắc dĩ.
Bạch Vân Vũ nhíu mày lại: "Hả?"
Tần Ninh lại là khoát tay một cái nói: "Sư phụ bắt đầu đi, lần này con trở về đã bị hết người này đến người khác đòi kiểm tra thân phận của con rồi".
"Tuy nói năm đó con đã để lại biện pháp có thể chứng minh con chính là Hồn Vô Ngân với mọi người, thế nhưng... lần lượt bị nghiệm chứng, con cũng rất mệt mỏi!"
"Ngươi mệt mỏi?"
Bạch Vân Vũ lại hừ một tiếng: "Vậy cũng phải nghiệm chứng, không thể khẳng định trăm phần trăm ngươi chính là đồ đệ ngốc kia của ta, ta cũng không yên tâm".
Tần Ninh bất đắc dĩ gật đầu.
Bạch Vân Vũ mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp có một cục bùn vuông vắn, tỏa ra ánh sáng màu đỏ như máu.
"Ngươi biết thứ này không?"
Bạch Vân Vũ mở miệng hỏi.
"Đương nhiên biết...", Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ngũ Thải Huyết Nê, năm đó con để lại một tầng cấm chế ở chỗ này, nói cho sư phụ, trừ khi là chính con, nếu không sẽ không người nào có thể chứng minh Ngũ Thải Huyết Nê này!"
"Vậy ngươi tới đi!"
"Vâng".
Tần Ninh nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào cục bùn trong hộp.
Rất nhanh.
Mặt ngoài cục bùn sinh ra từng làn sương máu.
Đám sương máu kia quấn quanh ở trên bàn tay Tần Ninh, cứa rách toàn bộ bàn tay hắn.
Tiếp theo, máu tươi chảy ra tí tách, dung hợp vào bên trong bùn máu, dưới sự khống chế của Tần Ninh, số máu tươi và vân tay lõm bên trong bùn máu kia hoàn toàn dung hợp.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngũ Thải Huyết Nê này, cho dù hồn phách bản nguyên của con thay đổi, nhưng năm đó con đã dùng máu tươi của mình phác hoạ thành một đồ án, bây giờ con biết, những người khác lại không, việc xác minh cái này và Vô Cấu Châu rất giống nhau".
Nhìn thấy hai chưởng ấn màu máu hư ảo bên ngoài bùn đất dung hợp một thể, Bạch Vân Vũ, Lạc Hàm Mai đều trợn to mắt.
"Sư đệ!"
Lạc Hàm Mai vô cùng vui vẻ.