Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, lại nhớ tới những lời sư đệ nói lúc rời đi năm đó, Bạch Nguyên Thuần chỉ cảm thấy thần kỳ.
Không đến mười lăm phút.
Tần Ninh nâng bàn tay lên.
Vô Cấu Châu tỏa ánh sáng chói lóa ra bốn phía, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
"Sư huynh, đúng không?"
Giờ phút này, Bạch Nguyên Thuần hoàn toàn ngây ngốc.
"Ngươi... Ngươi ngươi...", lúc này Bạch Nguyên Thuần đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, trong lòng mãi mà không thể bình tĩnh.
"Năm đó sau khi ta rời khỏi vùng biển Thái Ất đã trở về tiên vực Thái Thần, về sau lại đi khắp các nơi trong mười hai đại tiên vực, không đến vạn năm đã tự tọa hóa, chuyển thế thành ta bây giờ!"
Tần Ninh cười nói: "Thật ra ta đã nói với sư phụ rồi...", trên thực tế.
Khi đó, Tần Ninh gặp rủi ro đến vùng biển Thái Ất, bản thân đã là một vị Tiên Quân rất mạnh rồi.
Chỉ là hắn bị rất nhiều kẻ địch truy sát, bị thương rất nặng, còn mất liên lạc với Thần Môn.
Hắn ở trong vùng biển Thái Ất bị mất đi ký ức, tu dưỡng thể xác tinh thần, cũng trùng hợp trở thành đệ tử của Bạch Vân Vũ.
Nhưng mà ở đời thứ chín, trong mấy trăm năm ở trong vùng biển Thái Ất lại là khoảng thời gian quý giá nhất của Tần Ninh.
Sư phụ luôn yêu thương mình.
Sư tỷ sư huynh lo lắng cho mình.
Hắn rất muốn người một nhà được vui vẻ thoải mái.
Bây giờ, Tần Ninh từ tiên vực Đại La rơi xuống Thái Thượng tiên vực, vẫn là ở trong vùng biển Thái Ất, không thể không nói, tất cả... đều rất tốt.
Sau khi biết Thái Ất tiên tông vẫn còn ổn, Tần Ninh cũng không sốt ruột đi nhận sư phụ sư huynh.
Nhưng bây giờ cũng vừa tới thời cơ.
Bạch Nguyên Thuần mất rất lâu vẫn không có cách nào lấy lại tinh thần.
"Đang êm đẹp, vì sao lại phải chuyển thế?
Tần Ninh cười khổ nói: "Sở dĩ chuyển thế cũng là vì bất đắc dĩ, hơn nữa càng ít người biết càng tốt, không phải đệ không tin mọi người, mà sợ sẽ hại mọi người...", "Tên nhóc thối, huynh hiểu rồi, huynh hiểu rồi".
Bạch Nguyên Thuần đương nhiên sẽ không trách cứ Tần Ninh.
Đừng nói đến Tiên Đế Tiên Tôn, cho dù là Tiên Quân cũng cách xa bọn họ hàng vạn dặm.