Giờ phút này Minh Hoằng An bước ra một bước, nhìn Tần Ninh vừa chính vừa ta, mở miệng nói: "Những năm gần đây Nguyên Hoàng cung vươn lên, ta cũng từng được nghe đồn”.
"Tần Ninh cung chủ, ngươi chạy đến Thiên Thông Đạo đại náo, đây hoàn toàn là bất lợi cho Nguyên Hoàng cung”.
Nghe nói như vậy, Tần Ninh lại bật cười.
Chẳng qua là phối hợp với văn ấn hai bên gò má trái phải của Tần Ninh, nụ cười này nhìn vừa tiêu sái vừa tà dị.
"Ngươi cười cái gì?"
Sắc mặt Minh Hoằng An trầm xuống.
Tần Ninh không khỏi nói: "Thiên Thông Đạo ra tay với đảo Tinh Túc thuộc Nguyên Hoàng cung ta, giết ngàn tộc nhân của nhà họ Lư, bây giờ ngươi lại nói với ta là ta chạy tới đại náo?"
Minh Hoằng An nghe nói như vậy thì tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ ngươi đã gây họa lớn hơn rồi!"
Hả?
Sắc mặt Tần Ninh run lên.
Hắn gây họa lớn hơn?
Mấy ngàn tộc nhân nhà họ Lư bị giết, hắn đi tới Thiên Thông Đạo mới chỉ giết mấy người.
Họa của hắn lớn hơn?
Lời này đúng là nực cười.
Minh Hoằng An lại nói: "Trong vùng đất tiên giới này, cá lớn nuốt cá bé, người yếu sẽ bị cường giả cắn nuốt, không phải Nguyên Hoàng cung của ngươi lúc thành lập cũng đã thôn tính không ít sao?
Làm sao?
Cho phép ngươi bắt nạt người khác, không cho phép...”, ầm! Chẳng qua là trong phút chốc, Minh Hoằng An còn chưa nói xong, Tần Ninh đã đồng thời vung tay trái tay phải lên, trực tiếp chém cả đao lẫn kiếm ra.
Lưỡi đao, lưỡi kiếm kinh khủng tấn công tới ngay mặt ông ta.
Minh Hoằng An đột nhiên vươn hai tay ra, lực lượng hư không cứ như bị giam cầm, tiên khí cuồn cuộn trước người ông ta, hư không đọng lại.
Keng! Chấn động kịch liệt lập tức lan tràn ra.
Giờ phút này bóng người Tần Ninh dừng lại, không khỏi hừ lạnh nói: "Từ lúc ta thành lập Nguyên Hoàng cung đến nay đã thôn tính bốn đảo lớn, cho dù giết người cũng chưa bao giờ có ý định diệt tộc, nhà họ Lư đảo Tinh Túc đắc tội Thiên Thông Đạo như thế nào?
Đến nỗi bị các ngươi diệt tộc?"
"Ngươi đứng nói chuyện không đau thắt lưng, vậy ta sẽ tiêu diệt nhà họ Minh của ngươi để xem ngươi có tâm trạng như thế nào nhé?"
Bị Tần Ninh mắng như vậy, sắc mặt Minh Hoằng An âm trầm đến đáng sợ.