Uy thế của Kim Thể kia có lẽ sánh ngang với thân xác của Ngọc Tiên.
Vừa nghĩ đến đây, Tần Ninh bắt đầu vận chuyển Đại Tu Du Lôi Pháp mà không chút do dự.
Tiên lôi Tam Thiên.
Cuồn cuộn tới.
Giờ phút này, thân thể Tần Ninh đang không ngừng lột xác dưới sự tác động khủng khiếp của Tiên Lôi - thứ mà vượt xa Kim Tiên có thể chịu đựng được.
Uy lực đáng sợ tăng lên không ngừng.
Bạch Y Nhân đứng ở ngoài lôi trì, sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
... Thiên Thông Đạo! Vào giây phút mặt trời mọc, Thiên Chính Dương và Minh Gia Ngọc gần như mất tích cả đêm cuối cùng cũng về dưới núi.
"Thiếu gia!"
Ở phía dưới, mấy tên hộ vệ ở lối ra vào đồng loạt tiến lên.
"Thiếu gia, tay của ngài...", Thiên Chính Dương đã bị chặt đứt tay trái.
Nhìn tên thống lĩnh hộ vệ kia, Thiên Chính Dương thẳng tay tát hắn ta.
Chát! Một tiếng kêu chát chúa vang lên.
Vào lúc này, tên thống lĩnh cảnh giới Kim Tiên cửu chuyển ấy lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
"Thiếu gia!"
Một lát sau, tên thống lĩnh kia không dám thở mạnh, cúi gằm mặt xuống đất.
Thiên Chính Dương là người thừa kế duy nhất của đạo chủ Thiên Huyên, hôm nay thì đã trở thành con rể của nhà họ Minh ở đảo Minh Ngọc, cho dù vị thống lĩnh này có là cảnh giới Kim Tiên cửu chuyển đi nữa thì cũng không dám ăn nói lỗ mãng trước mặt Thiên Chính Dương.
"Cười! Cười! Cười!"
Thiên Chính Dương chửi bới: "Tối hôm qua các ngươi không nhận ra ông đây bị bắt cóc à?"
"Ngươi đã từng thấy đôi nam nữ kia bao giờ chưa hả?"
"Chưa gì đã cho người ngoài vào dễ dàng như vậy rồi, còn không về một đêm, bộ ngươi không thấy kỳ lạ chút nào à?"
Nghe thấy câu này, trong lòng thống lĩnh kia cũng vô cùng oan ức.
Hôm qua là ngày đính hôn của Thiên Chính Dương và Minh Gia Ngọc.
Bởi vì đây là ngày mừng nên rất nhiều khách khứa lạ mặt đến đây.
Thấy thống lĩnh cứ đứng trơ ra đó mà không nói một lời, Thiên Chính Dương lại mắng chửi xối xả: "Sao còn đứng đực mặt ra đó nữa, mau, lập tức, ngay lập tức thông báo cho tất cả mọi người đi, có kẻ xông vào núi Thiên Thông!"
"Dạ… Dạ dạ dạ...", dưới chân núi, tiếng chuông cổ vang lên.