Nhưng cũng thất bại! Tần Ninh này tuyệt không phải người phàm.
Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?
Không ai có thể trả lời Lư Phương Cương.
Giờ phút này, hai ba mươi chiếc thuyền chiến của nhà họ Bạch tập trung lại một chỗ lần nữa.
Nhà họ Lư bên kia cũng bắt đầu khuân vác hàng hoá lên thuyền.
Tần Ninh đứng trên boong một chiếc thuyền coi như oai phong nhất.
Bên cạnh hắn là Bạch Y Nhân thanh tú động lòng người, không nói một lời.
"Rót trà".
Tần Ninh chậm rãi nói.
Bạch Y Nhân nhìn Tần Ninh một chút, kiềm chế cơn giận trong lòng, ngoan ngoãn cầm ấm trà lên rót.
Tần Ninh ung dung tựa ở trên ghế bành, nhận lấy chén trà Bạch Y Nhân bưng tới, mỉm cười.
Hài lòng.
Dễ chịu.
Đã rất lâu rồi hắn không được hưởng thụ cảm giác được người khác phục vụ.
Lúc trước là con gái của Ô Hạc Vũ - Ô Linh Nhan hầu hạ hắn, thế nhưng cô gái kia có chút thô kệch, không thích hợp hầu hạ người ta.
Nếu bàn về phục vụ, vẫn là Viên Viên và Sương Nhi tốt nhất.
Không chỉ là chăm sóc ngày thường, còn bao gồm cả chăm sóc trên giường, đều khiến người ta hoài niệm.
Tần Ninh lắc đầu, nhìn người hơn mười vị thiên tài của Thái Ất tiên tông về phía trước.
"Bạch Hạo".
"Đến ngay đây".
Lúc này gương mặt của Bạch Hạo sưng vù, đứng ra đi tới.
"Chuyện ở nơi này đều do ngươi gây ra, nói một chút, làm sao lại bất mãn với ta như thế?
Còn đặc biệt tìm người đến giúp đỡ xử lý ta!"
Bạch Hạo tủi thân nói: "Ngày đó gặp ngươi, chỉ cảm thấy ngươi có thiên phú tốt, thực lực mạnh, nhưng ngươi quá kiêu ngạo, cho nên muốn tìm Vũ sư huynh đến dạy dỗ ngươi".
"Các ngươi ngang ngược lên thuyền, không thèm nói một câu khách khí nào cả, ta chỉ muốn các ngươi khách khí một chút, vây mà là kiêu ngạo sao?"
Bạch Hạo nói thầm: "Ở trong vùng biển Thái Ất này, ai gặp đám thiên tài của Thái Ất tiên tông chúng ta mà không phải nịnh nọt...", "Hừ, không có tiền đồ".