Nếu đám trưởng lão của Thái Ất tiên tông biết các ngươi ở bên ngoài tùy tiện như vậy, liệu có thể răn dạy các ngươi cho tốt không?"
"Làm người, ít nhất cũng phải có lễ nghi chứ?"
Nghe được Tần Ninh bắt đầu răn dạy bọn họ, sắc mặt mấy người đều vô cùng tức giận.
Tên này làm đảo chủ gì đó, thật sự cảm thấy mình là nhân vật lớn rồi đúng không?
Bạch Hạo nhìn Tần Ninh hùng hồn nói, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, càng thêm hiếu kì.
Ở trong vùng biển Thái Ất rộng lớn này, Thái Ất tiên tông có thể nói là đứng đầu ngũ đại bá chủ, bất kỳ võ giả của phe nào nhìn thấy bọn họ đều sẽ khách khí.
Thế nhưng tên này căn bản không sợ! Thậm chí còn có một ít cảm giác hoàn toàn không để vào mắt.
Bạch Hạo chắp tay cười nói: "Tại hạ là đệ tử Bạch Hạo của Thái Ất tiên tông , đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy chiến hạm kết thành đội nên mới đặc biệt đến tìm chỗ đặt chân, nghỉ ngơi một lát".
Tần Ninh nhìn Bạch Hạo vài lần, khoát tay nói: "Sớm nói như vậy không được sao".
"Đường Thiên Khánh, Đường Thiên Bỉnh, chiêu đãi mấy vị này đi".
Nói rồi, Tần Ninh lại tiến vào trong khoang thuyền, hiển nhiên hắn cũng không dự định chiêu đãi mấy người.
Thấy cảnh này, mấy người Bạch Hạo quay sang nhìn nhau.
Tần Ninh quá không coi ai ra gì đi! Bên trên boong tàu, mười mấy người Bạch Hạo được sắp xếp ngồi xuống, có người dâng trà, trò chuyện.
Đến bây giờ Lư Văn Giác và Bạch Tồn Kiếm còn chưa tỉnh táo lại.
Nhà họ Đường đảo Thượng Thanh! Nhà họ Hải đảo Phi Ngư! Thành đảo Tam Nguyên... Không, là thuộc hạ của đảo Nguyên Hoàng bây giờ, còn gọi là cái gì Nguyên Hoàng cung! Rốt cuộc đây là chuyện gì! Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Bạch Tồn Kiếm, không phải ngươi là người sao đảo Bạch Dương?
Làm sao xuất hiện một Nguyên Hoàng cung mà ngươi cũng không biết?"
Một vị đệ tử đen mặt nói.
Lúc trước Bạch Tồn Kiếm thế vẫn luôn nói khoác với bọn họ là tới đây chính là đến nhà mình.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bị một đảo chủ Tần Ninh của đảo Nguyên Hoàng gì đó dạy dỗ một trận như vậy.
Bình thường bọn họ ở trong tông môn đều được lấy lòng, đã bao giờ bị khinh thường như thế đâu?
"Không được, không thể ở chỗ này chờ đợi".
Rất nhanh Lư Văn Giác đã nói: "Ta phải về nhà, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì".