“May là ta vốn định đàm phán với các ngươi nên không có ra đòn sát thủ, mọi người chỉ có chút thương tích, không có ý kiến gì nhỉ?”
Mặt mày mỗi một vị Kim Tiên xung quanh đều rất khó coi.
Có vài người chỉ bị thương nhẹ nhưng cũng có người bị thương rất nặng ảnh hưởng đến gốc rễ.
Nhưng hiện tại, tất cả đều không dám tức giận, không dám la lối kháng nghị.
Tần Ninh nhìn quanh rồi cười nói: “Hôm nay là đại thọ của Đường lão gia tử, chúng ta trở về tiếp tục mừng thọ thôi, còn chuyện cống nạp mai lại nói tiếp!”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Tiếp tục chúc thọ hả?
Ngươi có chắc mọi người còn có thể vui vẻ ăn tiệc không?
Tần Ninh chợt mở miệng nói: “Sao thế?
Mọi người cảm thấy đảo chủ ta nói chuyện không có sức nặng sao?”
Sắc mặt Tần Ninh trầm xuống.
Đám Đường Uyên, Đường Thiên Khánh và Đường Thiên Bỉnh lập tức bắt đầu động viên mọi người.
“Đi nhanh lên, tiếp tục mừng thọ nào”.
“Đúng rồi, cũng để chúc mừng đảo Thượng Thanh quy thận đảo Nguyên Hoàng nữa”.
“Mau lên mau lên”.
Từng giọng nói vang lên...
Đường phủ! Sân tổ chức yến tiệc hỗn loạng ngổn ngang.
Thế nhưng, Kim Tiên ra tay dọn dẹp, sân yến tiệc đã nhanh chóng được tu sửa như ban đầu.
Tần Ninh an vị ở giữa, Đường lão gia tử ngồi bên trái, Đường Thiên Khánh ngồi bên phải.
Hai người và Tần Ninh nâng lý kính nhau, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Dã tâm của hắn lớn vậy sao?
“Hiểu chưa?”
Tần Ninh hỏi lại.
“Hiểu rồi hiểu rồi”.
Đường Uyên lập tức chắp tay nói: “Đường Uyên đồng ý dẫn dắt nhà họ Đường và bảy đảo dưới quyền quy thuận đảo chủ Tần Ninh! Quy thuận đảo Nguyên Hoàng!”
“Thức thời lắm, ta thích”.
Tần Ninh tiến lên đỡ Đường Uyên dậy, cười nói: “Tốt lắm, làm sớm một chút không phải vui hơn sao!”