Gương mặt xinh đẹp của Ô Linh Nhan cũng toát lên vẻ kinh ngạc, cô ta ngơ ngác nhìn lên không trung.
Không thể nào?
Không thể nào?
Bọn họ chính là người tu tiên, từ xưa đã thoát ly khỏi mê tín của thị tộc rồi.
Thành tâm cầu nguyện thật sự có tác dụng sao?
Ầm... ngay khi điểm sáng kia rơi xuống, điều trùng hợp là va trúng ngay chiếc ghế kê dưới pho tượng kia.
Một tiếng nổ vang lên.
Mặt đất rung chuyển.
Vào giờ phút này.
Tần Ninh từ trên trời giáng xuống, hắn cảm thấy cơ thể như nát vụn, thất khiếu chảy máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Mẹ nó, đau thật!”
Rên một câu xong Tần Ninh hôn mê.
Tộc nhân của ba bộ tộc Ô thị, Bàng thị và Lang thị cũng ùa tới vây quanh hắn.
‘Cút đi, cút hết đi!”
Ba vị đại tư tế và tộc trưởng quát lớn.
Đây chính là thần linh giáng thế, là do trời xanh cảm ứng được lời cầu nguyện của bọn họ, phái xuống trợ giúp bọn họ thoát khỏi nguy nan!
“Mau, mau đưa thần tử đi!”
Ngay lập tức, tộc nhân của ba bộ tộc mừng như điên.
Bọn họ được cứu rồi!... Đau! Xương cốt toàn thân nứt ra.
Tần Ninh cảm thấy như mình vẫn đang còn ở trong thời không Hiệp Phùng, trôi nổi lơ lửng.
Thế nhưng toàn thân đau nhức, trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được có người đang chạm vào cơ thể mình.
Giống như đang... cởi... quần áo của hắn vậy?
Sự se lạnh xâm nhập vào tận tâm can.
Ngay sau đó, cơn đau dần suy giảm.
Giống như có thứ gì đó đang sờ tới sờ lui trên người mình vậy... ồ... lại là cảm giác se lạnh ấy, thật mát lạnh, thật thoải mái.
Ồ?
Từ Từ?
Trong cơn mơ màng hỗn độn, nửa tỉnh nửa mê.
Khoảng thời gian như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.
Ngày hôm nay, Tần Ninh bỗng nhiên cảm nhận được hắn đã có thể nắm giữ cơ thể mình.