Thôn Huyên rầu rĩ: “Không tôn kính nhị thúc một chút nào cả, lần sau gặp phụ thân các ngươi, ta nhất định sẽ nói hết với ông ấy!”
Thôn Huyên vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là hắn đã đi ra ngoài được rồi.
Nếu không sau này ông ta còn mặt mũi nào mà gặp Mục đại nhân được nữa.
... Tiên giới mênh mông, năm đó, Vô Thượng Thần Đế khai sáng ra một thế giới mới, kỷ nguyên mới.
Thương Mang Vân Giới, Cửu Thiên Thế Giới, đại lục Vạn Thiên, ba đại thế giới không gian.
Cửu Thiên Thế Giới có Thượng Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Hạ Tam Thiên.
Hạ Tam Thiên được xưng là phàm giới.
Trung Tam Thiên được xưng là thánh nhân giới.
Còn Thượng Tam Thiên được xưng là Tiên Giới.
Lãnh thổ của Thượng Tam Thiên không chỉ thể hiện ở địa vực.
Bởi vì võ giả càng mạnh thì sức phá hoại đối với thế giới càng lớn, vậy nên ở thế giới có đẳng cấp càng cao thì thế giới không gian và thời gian càng ổn định.
Bút tích của Thần Đế, phàm nhân khó dò! Đối với sinh linh của đại lục Vạn Thiên và Cửu Thiên Thế Giới mà nói thì vùng trời vùng đất ở vị trí của bọn họ chính là toàn bộ.
Cái gọi là phi thăng! Vạn năm mới có một! Giới hạn của tiên giới, đầu tiên là địa vực.
Tiếp theo đó là không gian chồng lấp.
Giống như Tần Ninh và Quân Phụng Thiên bị nhốt ở khe hở thời không, nhưng trên thực tế, đó là một thế giới song song với tiên giới.
Chẳng qua là... không thích hợp để ở lại.
Không có trời đất, không có cảm giác thời gian và không gian đang trôi, cũng không có lực lượng thẩm thấu.
Thế giới bên ngoài đã trôi qua tám ngàn năm.
Nhưng cảm giác như bên trong thời không Hiệp Phùng vẫn chưa hề thay đổi.
Mà tiên giới mênh mông được người đời xưng là mười hai đại tiên vực.
Như chỗ ở lúc trước của Tần Ninh là Đại La tiên vực.
Chỗ mà Hồn Vô Ngân ở năm xưa, khai sáng thần môn gọi là Thái Thần tiên vực.
Ngoài ra còn có Tam Thanh tiên vực, Ma Ha tiên vực, Trung Thiên tiên vực, Thái Thượng tiên vực, Thái Âm tiên vực, Vô Lượng tiên vực, vân vân... mười hai đại tiên vực, mỗi một đại tiên vực có hàng tỉ sinh linh tồn tại, tiên thổ mênh mông.
Đương nhiên, dựa vào đại trận truyền tống lại là một chuyện khác.
Mà lúc này, Tần Ninh cảm thấy như bản thân vừa trải qua một cái tiên trận truyền tống vậy.
Chính là... rất gập ghềnh! Bây giờ, Tần Ninh chỉ cảm thấy bản thân như đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, giống như một quả trứng chim, bị người khác lăn qua lăn lại, sắp hôn mê tới nơi rồi.