Thôn Tử Lang nhìn thấy nhị thúc và muội muội của mình đấu khẩu với nhau, không nhịn được bèn nói: “Đừng cãi nhau nữa, nếu một thời gian sau có tin tức của Tần đại nhân ở tiên giới là mọi chuyện êm xuôi”.
Người đàn ông trung niên và Thôn Yêu Yêu hừ lạnh, không ai hé răng nữa.
Nhưng mà khoảng một ngàn năm trôi qua, cả tiên giới không hề có một chút tin tức nào về Tần Ninh cả.
Bên trong thời không Hiệp Phùng.
Hai người Tần Ninh và Quân Phụng Thiên không biết đã đi được bao lâu.
Cứ đi về hướng ngược lại với phía mũi kiếm chỉ, hai người bước từng bước trong thời không tăm tối không biết ngày đêm.
Một ngày nữa trôi qua, một năm nữa lại tới, hai người không thể tính đếm nổi đã trải qua hết bao nhiêu ngày, bao nhiêu năm.
Thậm chí Quân Phụng Thiên nhàm chán đến mức bắt đầu kể cho Tần Ninh nghe những chuyện hắn ta đã gặp phải trong suốt mấy vạn năm qua, kể không sót một chuyện nào, ngay cả đi tiểu cũng nói thêm vào.
Tần Ninh cũng kể lại những gì hắn đã trải qua suốt mấy vạn năm nay, kể về Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi... và Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên... hai người kể cho nhau nghe những chuyện năm xưa của mình hết mấy lần.
Nhưng... bọn họ vẫn còn đang mắc kẹt ở trong thời không vô tận này.
“Vô Ngân ca...”, Quân Phụng Thiên nhìn khoảng trời đất mênh mông bát ngát, tăm tối mịt mù này, hắn ta nói: “Ta nói với huynh như này nhá, huynh rời khỏi đây hơn một vạn hai ngàn năm, chuyện của ta...”
“Ngươi đã kể rồi!”
Tần Ninh tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi bị một thánh nữ của một đại thánh địa đem lòng yêu thương, nàng ta vẫn trước sau như một yêu ngươi hết mực, nhưng ngươi không có tình cảm với nàng ta...”
Quân Phụng Thiên chậc lưỡi: “Đã kể rồi à!”
“Haiz...”, Quân Phụng Thiên thở dài một hơi, không nhịn được bèn nói: “Vô Ngân ca, chúng ta... có phải là chúng ta đã bị hãm hại rồi không?”
Ở nơi này, đi bao lâu cũng không thấy điểm cuối!
“Mặc kệ có phải là bị hãm hại hay không...”, Tần Ninh cười khổ: “Thời không Hiệp Phùng vốn là như thế, không có phương hướng, không có ngũ hành và bốn mùa, không có thiên địa, không có không khí, là một nơi tĩnh mịch vô tận”.
“Huynh cũng không có cách nào để đi ra ngoài được sao?”
Quân Phụng Thiên hỏi.
Tần Ninh bất đắc dĩ: “Nếu ta vượt xa cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên thì có thể đi ra ngoài được, nhưng mà như vậy thì sẽ tốn thời gian rất lâu”.
Quân Phụng Thiên thất vọng hoàn toàn.
Hắn ta chỉ muốn ngồi xuống.
Nhưng mà cơ bản là không có mặt đất, chỉ có thể ngồi trong hư không mà thôi.
Hai người giống như đang trôi nổi giữa đại dương mênh mông rộng lớn vô tận.
Thanh kiếm ngọc này vẫn đi theo bên cạnh hai người bọn họ.
Quân Phụng Thiên khó hiểu.
“Có lẽ là... đi về phía mũi kiếm chỉ mới đúng?”