Nhưng, Tần Ninh thì sao... Khương Thái Vi cảm thấy hơi luyến tiếc.
Thôn Yêu Yêu thực sự rất mạnh, Thôn Tử Lang càng không tầm thường, còn có người nhị thúc kia…. Có lẽ, Tần Ninh sẽ ổn thôi.
Thế nhưng.
Rời xa Tần Ninh nhiều năm, nay gặp lại mà hiện tại lại phải tách ra khiến Khương Thái Vi rất luyến tiếc.
Nàng chỉ hy vọng rằng ngày ngày tỉnh lại bên cạnh người kia, hắn nhìn nàng mỉm cười ôn hòa, như vậy là tốt rồi.
“Ta cũng có việc của mình…”, Khương Thái Vi bước từng bước một rồi biến mất.
Chưa tới mười ngày sau, bóng dáng của Khương Thái Vi xuất hiện ở Đan Tâm Cốc ở Tử Vân Tiên Châu.
Đan Tâm cốc vẫn như mọi khi.
Khi bóng dáng nàng xuất hiện ở Đan Tâm cốc, lập tức, trong Đan Tâm cốc, có từng luồng khí tức mạnh mẽ tề tựu về đây.
Cung Lưu đan tiên.
Kỳ Tư Hàn.
Với Khương Thái Bạch.
Còn có hơn mười vị cường giả Thiên Tiên đỉnh phong trong Đan Tâm Cốc đều tập trung lại.
Bọn họ đều cảm giác được có một luồng khí tức rất mạnh mẽ lại gần.
“Tỷ tỷ!”
Hiện tại, Khương Thái Bạch trông trẻ lại rất nhiều, khi thấy Khương Thái Vi xuất hiện, hắn ta vô cùng kinh ngạc.
“Tỷ đã trở lại rồi!”
Khương Thái Bạch vô cùng kích động.
“Thái Vi…”, Kỳ Tư Hàn tiến lên.
Khi gặp lại Khương Thái Vi, ông ta chỉ cảm thấy Khương Thái Vi bây giờ khác xa lúc rời đi.
Bọn họ mới chia cách bao lâu chứ?
Khương Thái Vi cho người ta cảm giác như trải qua mấy lần lột xác vậy.
“Đại ca Tần Ninh đâu rồi?”
Khương Thái Bạch tò mò hỏi.
“Hắn… tạm thời không về được”.
Khương Thái Vi thong thả hỏi: “Trần Nhất Mặc đâu rồi?”
Người Tần Ninh mong nhớ nhiều nhất, ngoại trừ mấy vị phu nhân thì chính là mấy tên đệ tử của hắn.
Trần Nhất Mặc mặc một bộ đan bào màu xanh nhạt, lẳng lặng ngồi trên một bãi đá.
Quay quanh hắn ta là rất nhiều đan sư của Đan Tâm cốc.