Tần Ninh nhìn về phía người mặc áo xanh kia: “Là người có liên hệ chặt chẽ với Viêm tộc và Vũ tộc ở Đại La Thiên đúng không? Giấu đầu lòi đuôi, không dám để lộ khuôn mặt thật của mình?”
Giọng nói của người mặc bộ đồ xanh kia rất kỳ lạ, người nọ chậm rãi nói: “Công tử Tần Ninh, sao ngươi lại căm hận Viêm tộc và Vũ tộc đến vậy, bọn họ chưa hề gây thương tổn cho ngươi”.
Chưa hề gây thương tổn?
Thương tổn rất lớn mới đúng!
“Thái Vi”.
Tần Ninh nói thẳng: “Vạch khăn che mặt của hắn ta ra, ta muốn xem thử rốt cuộc là gia tộc siêu cấp hay là tông môn siêu cấp nào ở Đại La Thiên”.
“Vâng”.
Khương Thái Vi bước tới trước, bên ngoài cơ thể nàng ngưng tụ ra tiên khí ngọc chất, vờn quanh thân mình.
“Kêu đánh kêu giết, chi bằng ngồi xuống nói chuyện với nhau!”
Vào lúc này, bên trong đám người, có hai người dáng vẻ cao lực lưỡng bước ra.
Nhưng mà hai vị này không đến từ thế lực của nhân tộc mà là đại năng Ngọc Tiên của Viêm tộc và Vũ tộc! Đôi mi thanh tú của Khương Thái Vi cau lại.
“Tại hạ, Viêm Tử Vân!”
“Tại hạ, Vũ Tồn Hóa!”
Hai người thản nhiên giới thiệu tên.
Ánh mắt Tần Ninh trầm xuống.
Tên Viêm Tử Vân kia để hai tay ra sau lưng, nhìn về phía Tần Ninh: “Lúc trước, bọn ta nhận mệnh lệnh giết chết một thanh niên tên Tần Ninh”.
“Vì thế hai tộc bọn ta tìm kiếm một hồi lâu khiến cho chư vị Linh Tiên, Nhân Tiên, Thực Tiên nghịch chuyển không gian, xuống hạ giới giết ngươi, vốn tưởng là đã tính toán kĩ càng, ai ngờ là lại thất bại”.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh cười bảo: “Thì ra kẻ muốn giết ta chính là các ngươi”.
“Nhận được mệnh lệnh của ai? Diệp Chi Vấn phải không?”
Viêm Tử Vân nghe thấy vậy liền cười nói: “Diệp Chi Vấn... bọn ta không được tiếp xúc”.