Kết quả, có một lần lại đụng phải Hồn Vô Ngân.
Khi đó Hồn Vô Ngân cũng không phải là Tiên Tôn, chẳng qua là một vị Địa Tiên thôi.
Hai người vì vậy mà quen biết nhau.
Lúc ấy Quân Phụng Thiên bị cấm trận tông môn giam giữ không chạy thoát được, là Hồn Vô Ngân ra tay đưa hắn ta rời đi.
Cũng chính là sau lần đó.
Hai người quen biết, ở cùng nhau một khoảng thời gian rất dài.
Quân Phụng Thiên đơn giản là coi Hồn Vô Ngân như một tấm gương, tôn kính kính yêu.
Khi đó thực lực của Hồn Vô Ngân không hề cao, nhưng lúc tạm biệt vẫn tặng hắn ta Vẫn Nhật Tiên Kỳ, hơn nữa còn giao hẹn đây là tín vật khi hai người gặp nhau lần nữa.
Quân Phụng Thiên vẫn luôn cất giữ.
Chính là để chờ ngày này.
Mà bây giờ, cuối cùng cũng là đến lúc.
"Vô Ngân ca, ngươi đừng nói nữa, không phải chính ngươi cũng thích ăn trộm sao!"
Gương mặt Quân Phụng Thiên đỏ bừng, nói thẳng: "Năm đó ngươi đã dẫn ta đi trộm bao nhiêu nơi rồi?"
"Ta trộm nhưng sẽ không bị người ta bắt, ngươi trộm lại thường xuyên bị bại lộ".
Tần Ninh cười nói: "Vả lại, những thứ ta trộm đều là những thứ mà các đại tông môn đại gia tộc dựa vào thủ đoạn bất nghĩa lấy được".
"Ta cũng vậy mà!"
Quân Phụng Thiên nói với vẻ mặt đầy đường hoàng.
Tần Ninh chẳng buồn nói nhảm với cái tên này.
Kể từ khi bước chân vào Tiên Giới này.
Trừ Khương Thái Vi và Khương Thái Bạch ra, cuối cùng hắn cũng gặp lại một vị cố nhân rồi.
Tần Ninh lập tức hỏi: "Ngươi có biết Thần Môn đã trải qua những gì tại tiên vực Thái Thần không?"
"Biết chứ!"
Quân Phụng Thiên uất ức nói: "Mặc dù bây giờ ta chưa tới nỗi đỉnh của chóp nhưng dù gì ta cũng là một Kim Tiên mà…" "Chuyện Thần Môn bị tiêu diệt, Cố Vân Kiếm bị giết là thật à?"
"Thật đấy!"
Tần Ninh nhướng mày.
Quân Phụng Thiên vội vàng giải thích: "Quả thật Thần Môn quả đã bị diệt trừ, hơn nữa thủ phạm đã gây ra chuyện này chính là Cửu Âm tộc và Cửu Dương tộc".