Tần Ninh cười nói: "Năm đó không phải ta đã nói với ngươi, đến khi gặp lại lần nữa sẽ lấy tiên kỳ làm dấu hiệu sao”.
"Nếu ngươi không lấy nó ra, ta sẽ giết ngươi”.
"Nếu ta không giải được, vậy ta sẽ không phải Hồn Vô Ngân”.
Lúc này trong lòng Quân Phụng Thiên vừa kích động vừa khẩn trương.
"Cho ngươi!"
Vừa nói, Quân Phụng Thiên vừa nắm chặt tay lại.
Một cái hộp gấm xuất hiện ở trong tay Quân Phụng Thiên.
Hộp gấm mở ra, một lá cờ tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt, dài một thước đang được cuộn lại, lẳng lặng nằm ở bên trong hộp gấm.
Tần Ninh nhìn lá cờ, cười một tiếng: "Như vậy quá tốt”.
Vừa nói, Tần Ninh vừa cầm lá cờ lên.
Toàn thân lá cờ này được khắc những văn ấn phức tạp, cả mặt cờ ảm đạm không ánh sáng, nhìn qua chỉ giống như một vật trang trí trong cửa hàng quán rượu bình thường.
"Vẫn Nhật Tiên Kỳ, tiên khí lưu ly chân chính, có thể hội tụ khí thiên viêm, hóa núi sông nước lũ, cho dù là Kim Tiên cũng không gánh nổi”.
Tần Ninh nắm lá cờ, nhìn về phía Quân Phụng Thiên, nói: "Nếu ta phá được phong ấn của lá cờ này, ngươi sẽ chắc chắn ta chính là Hồn Vô Ngân trở về đúng không?"
Quân Phụng Thiên đầy vẻ nghi ngờ nói: "Ngươi cứ phá ra trước rồi nói sau”.
"Được!"
Lúc này Tần Ninh đứng yên giữa không trung, bắt đầu phá giải phong ấn.
Mà Quân Phụng Thiên thì đứng ở một bên nghiêm túc xem.
Còn về hai người Cổ Trích Tinh và Hoàng Vô Kỵ đang bị Khương Vân Tùng quấn lấy, hai người lại không làm gì được một khôi lỗi, điều này làm cho hai thiên tài cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nhưng ngay lúc hai người một khôi đang đánh nhau kịch liệt.
Bên trong dãy núi.
Một cột ánh sáng chói lóa bay lên trời, chiếu sáng cả trời đất khiến tim của người ta phải đập rộn lên.
Lúc tia sáng kia bay lên không, tất cả mọi người đều không khỏi đưa mắt nhìn.