Rất nhanh, Tần Ninh lại thấy một hàng cung điện đứng sừng sững trên mặt đất phía trước.
Trong mơ hồ còn có mùi máu tanh truyền tới.
Tiến vào trong phạm vi cung điện, lại thấy được từng thi thể nằm trên mặt đất.
Có khoảng mấy chục người, đến từ các tiên môn thánh địa khác nhau.
Ở bên ngoài cơ thể những người này, Tần Ninh phát hiện ra khí tức của Vũ tộc và Viêm tộc.
"Quả thật như vậy...”, Tần Ninh nhíu mày lại.
Chắc hẳn Vũ Trắc đã cứu được mấy vị cường giả của Viêm tộc và Vũ tộc.
Mấy chục người chết ở đây, yếu nhất cũng là Thiên Tiên nhất phẩm, mạnh nhất là Thiên Tiên cửu phẩm, tất cả đều bị giết, không thể chạy trốn được.
Mà ngay lúc này, bên cạnh chân trời, từng tiếng xé gió vang lên.
Từng bóng người đi đến chỗ này.
Tổng cộng mười mấy người, khí thế mạnh mẽ.
Mặc dù những người này ăn mặc quần áo trang sức khác nhau, nhưng đều có ký hiệu thống nhất.
Đệ tử của Hoàng Cực Thiên Tông ở Đại La Thiên.
Dẫn đầu là một thanh niên với thân hình cao lớn, khí thế phi phàm, mày kiếm mắt sáng vô cùng xuất sắc.
"Vũ Cáp!"
Mười mấy người rơi xuống, lập tức có mấy người đi ra, nhìn mấy thi thể trong mấy chục cái.
"Kiền đại ca, đều chết hết cả rồi...”, mấy thanh niên tra xét xong liền bẩm báo.
Thanh niên cầm đầu nhíu mày lại.
Nhưng vào lúc này, trong đám người, một người phụ nữ nhìn thấy Tần Ninh, ngạc nhiên nói: "Là ngươi”.
Tần Ninh đưa mắt nhìn.
Là cô gái Địa Tiên đỉnh phong của Hoàng Cực Thiên Tông - Hoàng Tử Như.
Thật là trùng hợp.
Thấy Tần Ninh, Hoàng Tử Như giận dữ nói: "Tên khốn kiếp nhà ngươi, lúc trước lại trêu đùa chúng ta!"
Tần Ninh cười nói: "Ngươi nên hiểu cho rõ ràng, ta đã nói cho các ngươi lựa chọn giết Thương Phi Phàm hoặc là giết ta, là các ngươi không phá nổi bùa chú kia mới muốn giết Thương Phi Phàm, ta cũng không nuốt lời!"
"Ngươi còn tranh cãi”.