"Con nhóc thối, chạy cái gì mà chạy!"
Một tiếng quát lúc này vang lên.
Thanh niên cầm đầu có khuôn mặt trắng nõn, mái tóc dài tán loạn, quần áo cũng không chỉnh tề, nhìn có vẻ rất nóng vội.
Đợi đến khi thanh niên thấy rõ tình thế bên trong sơn cốc, phát hiện lại còn có mấy người nữa thì hơi sửng sốt.
Chẳng qua là ánh mắt của thanh niên bất ngờ nhưng rơi trên người Khương Thái Vi, không thể dời đi được nữa.
Khương Thái Vi có khí chất tự nhiên sẵn có, cho dù đang đeo khăn che mặt, nhưng da thịt trắng nõn cùng với khí tức khiến người ta say mê kia vẫn đủ để hắn ta chìm đắm.
Lúc này thanh niên cũng không nhìn nữ đệ tử đang khóc lóc thảm thiết, mà nhìn về phía Khương Thái Vi.
Mấy người sau lưng rối rít dừng lại.
Ngay lúc này, hai vị trưởng lão của Thiên Hỏa Tông vội vàng tiến lên.
"Chu Nhạc công tử!"
Một vị lão giả chắp tay cười ha hả nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Người nào không có mắt dám khiến ngươi tức giận như thế?"
"Ai?
Còn có thể là ai nữa?"
Chu Nhạc hừ một tiếng, sửa lại áo quần, căn bản không để ý đến vị trưởng lão kia, mà đi thẳng tới trước người Khương Thái Vi.
"Tại hạ là Chu Nhạc của Chu tộc, cha ta chính là Chu Hung Chu tộc, không biết cô nương tên là gì?"
Chu Nhạc khẽ mỉm cười, vẻ mặt ấm áp.
Khương Thái Vi nghe vậy, lười phản ứng, chỉ tập trung rửa chén trà.
Đương nhiên trưởng lão Thiên Hỏa Tông biết vị này không chọc được, lập tức đi tới trước người Chu Nhạc, vội vàng nói: "Chu Nhạc công tử, ta...”, "Ngươi im miệng!"
Chu Nhạc trực tiếp mắng: "Lắm mồm lắm miệng, phiền chết!"
"Bổn công tử nói chuyện phiếm với giai nhân, ngươi còn dám chen miệng, có tin ta khiến ngươi chết hay không!"
Chu Nhạc này chỉ là cảnh giới Linh Tiên, mà vị trưởng lão Thiên Hỏa Tông này lại là cảnh giới Thiên Tiên.
Một vị Linh Tiên uy hiếp một vị Thiên Tiên không khác nào chuyện ngàn lẻ một đêm.
Nhưng bây giờ.
Chu Nhạc là người của Chu tộc, vị trưởng lão này căn bản không dám đắc tội.
Giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Nụ cười trên mặt Chu Nhạc dần dần đọng lại.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?"