Giọng Khương Thái Vi vang lên sau lưng nó.
Cửu Anh rụt cổ, quay lại nhìn nữ tử có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành này.
Càng ngày càng trẻ ra! Đều nhờ công lao của gia!
“Không có gì…”, Cửu Anh nói thầm: “Ta thấy dòng khí ở xung quanh cơ thể gia rất kỳ lạ”.
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Thái Vi quan sát dòng khí, nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết rốt cuộc là Tần Ninh đang làm cái gì.
“Đó là một loại văn và lý của thiên địa, loại văn, lý này giống như là… hừm…”, một cái đầu khác của Cửu Anh cọ vào cái đầu đang nói chuyện kia, nó nói: “Giống như là cây cối này, hoa cỏ này, người này, thú vật này, đây là văn, lý cơ bản của sự sinh trưởng”.
“Đạo thiên địa?”
Nghe thấy vậy, Cửu Anh cười bảo: “Cùng loại với đạo thiên địa, nhưng mà không phải”.
Một lúc lâu sau, hồn phách Tần Ninh quay trở lại cơ thể, hắn mở mắt ra.
Trong mắt hắn dâng lên một chút vui sướng.
“Cái lư!”
“Là một cái lư, ta nhìn thấy rồi!”
“Hơn nữa, nó còn là một pho tượng ngưng tụ văn thiên địa!”
Tần Ninh bước lên bờ, nâng hai má Khương Thái Vi lên, hôn mạnh một cái, cười ha hả rồi nói: “Tốt quá!”
Hành động này khiến cho Cửu Anh đứng bên cạnh phải bĩu môi.
Khương Thái Vi cũng ngơ ngác, nàng không nhịn được bèn nói: “Ta chưa thấy chàng lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt như này bao giờ!”
Tần Ninh cười ha hả rồi nói: “Một cái lư được chạm khắc văn và lý của thiên địa, là vật muôn đời khó cầu”.
“Ngay cả chàng cũng không luyện chế được sao?”
“Cái này không thể luyện chế được, phải dựa vào vận may”.
Tần Ninh cười nói: “Từ xưa đến nay, thế giới, không, khắp thế gian này, mọi vật lớn nhỏ đều có thứ văn, lý này."