Tần Ninh nói: “Năm xưa, bản đế từng nhìn thấy vô vàn thánh nữ, thần nữ, ta chính là trưởng tử của gia tộc họ Mục, tương lai chính là người đứng đầu Cửu Thiên Vân Minh, nàng có biết là năm xưa, có bao nhiêu đại thần tộc của Thương Mang Vân Giới tới tìm mẹ ta, muốn ta cưới công chúa, thần nữ của bọn họ không?”
Hắn vừa nói xong, Khương Thái Vi không nhịn được bèn nói: “Chẳng phải chàng nói là mẹ chàng đính thân cho chàng với con gái của nghĩa phụ chàng, Tạ Y Tuyền nên không ai dám giới thiệu công chúa và thần nữ cho chàng sao?”
“…”
“Theo ta thấy, năm xưa, chàng rất sợ cái cô Tạ Y Tuyền đó, đúng không?”
“…”
“Thấy chưa, chàng bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì!”
“…”
Trong giây lát, Tần Ninh không biết phải chống chế như thế nào.
Khương Thái Vi bỗng cảm thấy tò mò, nàng hỏi: “Chàng nói cho ta biết đi, Tạ Y Tuyền rất xinh đẹp đúng không?”
Từ khi ở bên cạnh Tần Ninh, Khương Thái Vi chỉ biết là bên cạnh Tần Ninh không chỉ có một vị mỹ nhân.
Nhưng mà nếu đã lựa chọn đi theo Tần Ninh rồi, thì tất nhiên là nàng cũng phải bao dung cho những người này, tất nhiên nàng phải chuẩn bị sẵn sàng để chia sẻ Tần Ninh với nhiều người.
Tần Ninh tỏ ra không sợ: “Ta đường đường là Nguyên Hoàng Thần Đế, sao lại sợ nàng ấy chứ? Nếu không phải vì mẹ ta suốt ngày thiên vị nàng ấy thì nàng ấy đã phải ngoan ngoãn nghe lời ta rồi”.
“Tính tình Y Tuyền lạnh nhạt như băng, giống y hệt mẹ của ta, mẹ ta tìm con dâu, tất nhiên là tìm người mà mình thích rồi”.
Hai tay Khương Thái Vi vòng qua cổ Tần Ninh, nàng hỏi: “Chàng không thích sao?”
“Đương nhiên là cũng thích”.
Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng mà ta không thể chọc giận nàng ấy được, cha ta, nghĩa phụ của ta cũng không làm chỗ dựa cho ta, sư phụ ta… cả đời sư phụ ta chỉ yêu mỗi sư nương, giống y hệt gia gia ta”.