Nơi Kim Tiên tọa hóa! Không chỉ có Chu Vô Sinh mà hai ông lão bên cạnh hắn ta và mười mấy người sau lưng đều run lên.
Nơi Kim Tiên tọa hóa.
Trong Mai Kim Cốc này còn có nơi tuyệt diệu vậy sao! “Người của Thiên Hỏa Tông và Trảm Long Tông thật may mắn, các ngươi vậy mà lại gặp được nơi một vị Kim Tiên tọa hóa”.
Chu Vô Sinh cười cợt nhìn bọn họ.
Một vị Địa Tiên khác vội vã nói: “Công tử, bên trong trống rỗng không có gì cả ạ”.
“Còn gì nữa”.
Chu Vô Sinh cười nói: “Nếu ngươi tìm được nới Kim Tiên tọa hóa thì còn có đồ vật gì nữa?”
Người đệ tử kia nghe vậy bèn xấu hổ gãi đầu.
Chu Vô Sinh nhìn về phía Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên, thẳng thắn nói: “Hai vị, xem ra các ngươi không đi được rồi”.
Ngụy Hằng vội vàng nói: “Chu công tử, bọn ta đồng ý giao thứ mình đoạt được ra”.
“Không cần”.
Chu Vô Sinh xua tay thẳng thừng nói: “Đồ các ngươi tình nguyện giao nộp ắt không phải là đồ tốt nhất, một vị Kim Tiên tất nhiên sẽ để lại pháp khí Kim Tiên, các ngươi có thể giao nó ra không?”
Dứt lời, sắc mặt Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên đều rất khó coi.
Bọn họ quả thật không có.
Cung Thiên Đạo, mũi tên Hoàng Đạo và Long Hoàng Lệ, mỗi một món trong ba bảo vật ấy nếu lấy ra đều sẽ khiến Đại Nhật tiên châu sục sôi.
Và chúng đều ở trên người Tần Ninh.
“Bảo vật là do chúng ta phát hiện trước, Chu tộc cũng không thể ngang ngược cướp bóc được?”
Tần Ninh chậm rãi nói.
Chu Vô Sinh vừa xuất hiện, Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên đều rất sợ hãi, bèn đồng ý giao hết những gì mình có ra.
Ấy vậy, Chu Vô Sinh sẽ không cho bọn họ cơ hội giao nộp bảo vật mà là giết người cướp của.
Giết sạch bọn họ, chí bảo ắt về tay chúng! Cách làm này thật quá ngang ngược.
“Ồ?”
Chu Vô Sinh nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Trong Thiên Hỏa Tông và Trảm Long Tông còn có đệ tử khí phách như vậy à?”