Nàng ấy hờ hững khoác một chiếc áo lụa màu hồng nhạt rồi đi tới bên dòng suối, làm làn nước gợn sóng lăn tăn.
Đột nhiên.
Một bóng người vồ tới đè nàng ấy xuống nước.
"Á...", Khương Thái Vi hoảng hốt kêu lên một tiếng.
"Đồ đáng ghét này!"
Tần Ninh cười xấu xa: "Mấy ngày nay toàn nghe nàng nói câu này, đổi câu khác ta nghe xem nào?"
Chiếc áo lụa đáng thương Khương Thái Vi đang mặc ướt như chuột lột, mái tóc dài của nàng ấy cũng ướt nhẹp. Nàng ấy xoay người nói: "Không đổi!"
"Ha ha ha...", Tần Ninh kéo giai nhân qua một cách ngang ngược, cười tủm tỉm nói: "Không đổi thì không đổi".
Nửa năm trôi qua, Khương Thái Vi trông trẻ trung hơn lúc trước rất nhiều.
Bây giờ nàng ấy chỉ còn khoảng ba mươi tuổi nhưng vẫn vương nét lắng đọng của thời gian khiến dạo này Tần Ninh say đắm nàng ấy vô cùng.
Tần Ninh dần dần cảm nhận được niềm hạnh phúc của phụ thân mình.
Đây là điều mà trước kia hắn không thể cảm nhận được.
"Ta đói...", Khương Thái Vi cau mày nói.
"Vậy ta sẽ cho nàng ăn trước!"
"Ừm!"
Khương Thái Vi gật đầu, thấy Tần Ninh nhích lại gần thì cau mày hỏi: "Chàng định làm gì thế?"
"Cho nàng ăn chứ gì!"
"...", sau một phen cá nước giao hòa.
Bên dòng suối, Tần Ninh bắc vỉ nướng lên, trên đó có hai con cá vảy xanh béo khỏe tỏa hương thơm phức.
Khương Thái Vi cũng đã rửa mặt chải đầu và mặc áo xong, đang ngồi cạnh Tần Ninh kiên nhẫn chờ đợi.
"Đồ háo sắc, biến thái!"
Thấy Tần Ninh nhìn mình, Khương Thái Vi mắng.
"Nàng không thích à?"
Tần Ninh cười nói.
Nhẹ nhàng khoác cánh tay ngọc ngà lên cánh tay Tần Ninh, Khương Thái Vi tựa đầu vào bờ vai của Tần Ninh, hạnh phúc nói: "Thích".
Tần Ninh trêu ghẹo: "Hôm nay ta và nàng đâu chỉ cách nhau rất gần, thậm chí còn không có khoảng cách nữa cơ!"
"Không có khoảng cách?"
"À thì… Cá chín rồi!"