Vạn Vinh cười lạnh: “Khuất Dương Tử, giờ này đừng giả vờ làm thánh nhân nữa. Bị nhốt bao nhiêu năm trời, ngươi cũng muốn dấy lên một trận gió tanh mưa máu lắm chứ gì?”
Vào lúc này, người đàn ông được gọi là Khuất Dương Tử cũng cắt phăng mái tóc dài, ánh vàng rực rỡ bùng nổ quanh người.
Mặc dù bóng người gầy guộc, ốm nhom nhưng lại ẩn chứa ánh sáng vàng vô địch một cách vênh váo và ngông nghênh.
Sau khi lần lượt biến đổi, hai người này như biến thành một con người khác.
Vạn Vinh bẻ đầu Kỳ Ngọc Hủ, kết liễu tính mạng của vị phủ chủ Tử Phủ này.
Ông ta nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở trên người Tần Ninh.
“Chỉ là Linh Tiên mà cũng đòi tiêu diệt Tử Phủ ta à?”
Vạn Vinh cười khẩy: “Ta sẽ giết ngươi trước!”
Vù... Vạn Vinh bay vụt tới.
Ánh sáng màu vàng tràn ngập cả thiên địa.
Đại năng Kim Tiên! Vạn người cũng khó địch lại! Nhưng đúng lúc này, bóng dáng Khương Vân Tùng phóng ra.
Ầm... Hai luồng sáng vàng va chạm vào nhau, toàn bộ thời không thiên địa như rung lắc theo.
Mà Khuất Dương Tử kia ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lẽo, cười điên cuồng xông về phía Tần Ninh.
Dù cho bọn họ bị Kỳ Ngọc Hủ nhốt, dù họ đã điên, như hóa thành quỷ nhưng họ vẫn có lòng trung thành tuyệt đối với Tử Phủ.
Họ đã trở thành dáng vẻ của ngày hôm nay vì sự mạnh mẽ của Tử Phủ.
Kỳ Ngọc Hủ đúng là đáng chết đấy.
Nhưng kẻ đòi tiêu diệt Tử Phủ còn đáng chết hơn! Đây là hai kẻ điên, điên đến mức không còn làm chủ được ý thức bản thân nữa.
Sau khi giết Tần Ninh, bọn họ sẽ tiếp tục giết người, tàn sát Tử Vân Tiên châu.
Nhưng giờ đây, không một ai dám nhúng tay.
Đó là Kim Tiên đấy! Ai mà đấu lại nổi ông trùm Kim Tiên chứ?
Trong ba người, chỉ có Kỳ Tư Hàn đang đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Không lâu sau đó, bóng dáng Kỳ Tư Hàn lao ra, xông thẳng về phía Khương Thái Vi.
“Ngươi dám!”
“Ngươi biết ta sao?”
Kỳ Tư Hàn ngạc nhiên hỏi.