Khương Thái Bạch nói: "Nhỡ may ta luyện chế thất bại, người này chính là thi khôi vô ý thức, tràn đầy sát khí, gặp người liền giết, không dễ khống chế”.
Thi khôi vô ý thức?
Tần Ninh nói: "Không sao, ta có biện pháp!"
Khương Thái Bạch kinh ngạc nói: "Thật ư?"
"Mở quan tài đi!"
Khương Thái Vi cũng nói: "Sao nào, cảm thấy tiên sinh bây giờ chỉ là Nhân Tiên nên mới nghĩ tiên sinh không có bản lĩnh kia?"
Dĩ nhiên... là thế rồi! Khương Thái Bạch cho là như vậy.
Nếu Tần Ninh lợi hại như kiếp trước thì ông ta đã sớm mở quan tài đồng ra rồi.
Khương Vân Tùng thành thi khôi biến dị, giết người lung tung, tiên sinh trực tiếp đập chết là được.
Nhưng bây giờ... Khó mà nói! Khương Thái Bạch quả thật có thực lực Kim Tiên, nhưng chỉ có thể coi như là nửa Kim Tiên.
Căn cơ của ông ta đã bị độc tố ảnh hưởng, có thể nói đã bị tổn thất hơn nửa.
Khương Vân Tùng bị luyện chế thành thi khôi, không biết còn mấy phần thực lực khi còn sống, nếu như thi khôi có thực lực Kim Tiên, vậy thì phiền toái.
Tần Ninh lại cười nói: "Coi thường ta ư?"
Khương Thái Bạch không có biện pháp nào, đành tiến lên, bắt đầu chuẩn bị mở quan tài đồng ra.
Trên quan tài đồng có mười tám cái đinh đồng đóng chặt nắp quan tài lại! Khương Thái Bạch không ngừng ngưng tụ Khôi Lỗi Phù, mở từng cái đinh đồng ra.
Còn chưa mở xong đã thấy có một luồng khói mù tím đen tràn ngập ra từ bên trong quan tài đồng.
Khương Thái Bạch vô cùng kinh ngạc.
Chắc hẳn cái thứ này đã bị ông ta luyện chế đủ bá đạo rồi! Khi cây đinh đồng cuối cùng bị rút ra, cả người Khương Thái Bạch thụt lùi lại, vội vàng bảo vệ trước người Tần Ninh và Khương Thái Vi.
Ầm! Một giây sau, tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Nắp quan tài trực tiếp nổ nát vụn.
Mà ngay sau đó, một cái tay tản ra màu cổ đồng đột nhiên đưa ra, bám chặt lấy quan tài.
"A!"
Khương Thái Bạch sợ hãi hét lên một tiếng.
Tần Ninh và Khương Thái Vi đều đưa mắt nhìn.
Ngươi có thể tưởng tượng được một lão già bảy tám chục tuổi bị dọa đến mức la hét thất thanh, sợ hãi trốn ra sau lưng người khác không?