Những người này an nghỉ ở đây, không nên bị quấy rầy nữa! Bắc Minh Kiết lập tức nói: "Ta sẽ đi”.
Tần Ninh nói: "Nhớ lời ta nói, bất kỳ người nào dám phá hỏng bất kỳ một ngôi mộ nào, ta đều sẽ giết không tha”.
"Đến lúc đó, đừng trách Tần đại ca của các ngươi không nể tình cảm”.
Mấy người rối rít gật đầu.
Chín bóng người rời đi.
Khương Thái Vi và Khương Thái Bạch đều không nói gì.
Tần Ninh muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Giờ phút này, Khương Thái Vi cười một tiếng.
"Ngươi cười cái gì?"
Tần Ninh ôn hòa nói.
Khương Thái Vi cảm khái: "Ta cảm thấy giống như lại trở về năm đó, ngươi dẫn ta, dẫn Thái Bạch xông xáo khắp nơi, bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn rất ấm áp”.
Trong khoảng thời gian không có Hồn Vô Ngân, Khương Thái Vi và Khương Thái Bạch vẫn luôn lưu lạc.
Khương Thái Bạch chỉ có kính sợ Tần Ninh.
Khương Thái Vi thì lại... ái mộ nhiều hơn.
Tần Ninh không khỏi cười: "Vậy chúng ta sẽ trở về lại năm đó một lần nữa”.
"Đợi đến khi dung nhan của ngươi khôi phục, nhất định sẽ khiến đám người đỉnh cao vô thượng nhất trong các đại tiên vực chấn động, người theo đuổi không đếm xuể”.
Khương Thái Vi cáu giận nhìn Tần Ninh.
Khương Thái Bạch ở bên cạnh lại đầy hy vọng nói: "Chúng ta còn có thể khôi phục dung nhan sao?"
Tần Ninh nói: "Ta nói Thái Vi, không phải ngươi”.
"Hả?"
Sắc mặt Khương Thái Bạch vô cùng khó coi.
Nhưng mà không đúng! Tỷ tỷ có thể khôi phục, vì sao ông ta lại không thể?
Ông ta chỉ trúng độc nhẹ, khiến dung nhan của mình trở nên già nua thôi, nhưng thực lực vẫn còn.
Ba người vừa cười nói vừa vượt qua con sông, đi tới đại điện phía trước.
Quan tài bằng đồng vẫn yên lặng nằm ở nơi đó! Khương Thái Vi nhìn về phía quan tài đồng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thái Bạch, đây là...”, "Là tên khốn kiếp Khương Vân Tùng kia!"
Khương Thái Bạch hừ một tiếng nói: "Đệ đã dùng thuật khôi lỗi mà Hồn tiên sinh dạy, luyện chế ông ta thành thi khôi!"