Chênh lệch quá lớn.
Khương Thái Bạch không hề để mấy tên Nhân Tiên cỏn con này vào mắt.
“Thích đi theo hay không là tùy các ngươi, các ngươi nghĩ rằng lão phu bằng lòng hạ thấp thân phận tới dẫn các ngươi vào sao?”
Khương Thái Bạch nói xong thì lập tức rời khỏi đây.
“Phải làm sao bây giờ?”
“Thực lực của lão già kia mạnh như vậy, ông ta sẽ không lừa chúng ta chứ?”
“Mặc kệ đi, cứ đi theo xem thử?”
“Được!”
Chín người bọn họ bàn luận xong thì đi theo Khương Thái Bạch một cách cẩn thận… mãi cho đến khi tới được sơn cốc.
“Tần đại ca!”
Nhìn thấy Tần Ninh bình yên ngồi ngay ngắn bên trong sơn cốc, bọn họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Huynh không sao chứ?”
Bắc Minh Kiết kinh ngạc.
“Ta có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Tần Ninh nhìn chín người bọn họ rồi nói: “Nửa năm qua có thu hoạch được gì không?”
“Vâng”.
Chín người vây quanh Tần Ninh, hỏi han ân cần.
Bọn họ còn tưởng rằng Tần Ninh đã bị Khương Thái Bạch hãm hại.
Bây giờ xem ra không phải như vậy.
Tương Chính Thiên nhìn Tần Ninh rồi nói khẽ: “Ông ta đã bắt huynh làm gì rồi?”
“Không có gì, chỉ là cứu một mạng người mà thôi”.
Cứu một người?
Tương Chính Thiên nhìn kỹ mái tóc bạc của Tần Ninh.
Tạo hình này khiến Tần Ninh càng tuấn tú hơn, nhưng mà lại khiến hắn ta cảm thấy thời gian của Tần Ninh không còn nhiều lắm.
“Cứu như thế nào?”
Tương Chính Thiên hỏi tiếp.
“Ngươi không cần quan tâm tới việc này đâu”.
Tần Ninh nói: “Kế tiếp, ta sẽ ở lại đây, chín người các ngươi không cần đi ra ngoài, ở lại đây với ta cũng được”.
“Nơi này có rất nhiều chỗ thích hợp để tu luyện, chín người các ngươi đi theo ông ta, tu luyện ở đây đi”.
Đi theo lão già kia?
Đoàn Thanh hỏi: “Tần đại ca, ông ta là Khương Thái Bạch thật sao?”
“Đúng vậy!”