Bạch Bán An cố chấp nói: "Đối với đại nhân năm đó có thể chỉ là một cái nhấc tay, nhưng lại khiến Bạch mỗ ghi nhớ trong lòng, cả đời không quên, mà bây giờ nhìn thấy, cái quỳ này nên làm!"
"Được rồi được rồi".
Hứa Văn Thành nói: "Ta biết, biết rồi, mau dậy đi...", nhưng Bạch Bán An vẫn cứ quỳ không dậy.
Mà sát ý kia càng ngày càng mãnh liệt.
Hứa Văn Thành cũng muốn khóc.
Tại sao lại có một thánh chủ ngay thẳng như vậy chứ! Đậu má! Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.
Hai đầu gối Hứa Văn Thành mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống đất trước mặt Bạch Bán An, nói: "Bổn tọa van cầu ngươi, đứng lên đi!"
Cái quỳ này khiến tất cả mọi người đều ngây ra.
Ngay cả La Phù Linh cũng ngây người đứng ở một bên.
Tử Vân Tiên châu! Thánh Hoàng Thiên Tông! Đó là thế lực tuyệt đối tuyệt đối siêu cấp, bên trong tông môn không biết có bao nhiêu cường giả Linh Tiên, thậm chí cao thủ cấp bậc Địa Tiên, Thiên Tiên cũng tồn tại.
Hứa Văn Thành này là cảnh giới Linh Tiên, ở Thánh Hoàng Thiên Tông không coi là cái gì.
Nhưng ở bên trong Thái Bạch Cảnh thì tuyệt đối là số một.
Lần này ông ta đến là đại diện cho Thánh Hoàng Thiên Tông.
Nếu nói khó nghe, năm thế lực bá chủ bên trong toàn bộ Thái Bạch Cảnh, mấy vị Linh Tiên mạnh nhất nhìn thấy vị Hứa đại nhân này cũng phải vô cùng cung kính khách khí, hoàn toàn không dám trêu chọc.
Nhưng bây giờ... Người này lại quỳ xuống.
Cái quỷ gì vậy?
Bạch Bán An đang quỳ dưới đất cũng bối rối.
Ta quỳ với ngươi là thật sự biết ơn ngươi.
Ngươi quỳ ta là vì lí do gì?
Hứa Văn Thành nghiêm túc nói: "Mau dậy đi, mau dậy đi, đừng quỳ!"
Bạch Bán An không khỏi ngây ngẩn nói: "Ngươi đứng lên trước đi".
"Ngươi đứng lên trước!"
Hứa Văn Thành không nhịn được cất cao giọng hơn, khí tức Linh Tiên cửu phẩm mạnh mẽ chấn áp mọi người.
Vị cao thủ Linh Tiên này đã hoàn toàn tức giận.
Sao mình chỉ tỏ ra biết ơn thôi lại thành biết ơn sai rồi?
Hai người lần lượt đứng dậy.