Dứt lời, tên đệ tử kia đã lao ra khỏi tầng hai, đáp xuống mặt hồ rồi đi tới trước mặt Tần Ninh.
Hắn ta siết chặt tay lại, dường như có từng đạo tiên khí ngưng tụ ra trong lòng bàn tay như hóa thành lồng giam vô tận, cuốn tới, xông tới chỗ Tần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, Tần Ninh đặt Tiểu Nhan xuống, an ủi: "Nắm tay ta, ngươi đứng trên mặt nước được đấy".
Tiểu Nhan đứng trên nước, thấy không bị rớt xuống thì tò mò nhìn dưới chân.
Mà giờ phút này, tên đệ tử kia đã đánh tới.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm... Chỉ thấy Tần Ninh tung một cước, mọi đòn tấn công từ đệ tử kia ngay lập tức sụp đổ, kể cả cơ thể đang lao tới gần Tần Ninh cũng dừng lại, bị hắn tung cước đạp bay.
Bóng dáng đệ tử bị đạp bay lùi lại liên tục, đập vào trong thuyền hoa.
Thuyền hoa bị giáng một đòn mạnh mẽ như vậy thì cả thân thuyền phát ra tiếng rầm rầm, thế mà lại... sụp đổ! Mà lúc này, đám người Hoa Vân Phi, Hoa Thái Nguyên lần lượt bay lên bầu trời, nhìn Tần Ninh ở trước mắt với gương mặt tái nhợt.
Người này là một Chân Tiên! Hoa Thái Nguyên lạnh lùng nói: "Nhìn nhầm mất rồi, không ngờ ở thành Bách Hoa này, trừ nhà họ Hoa ta còn có sự hiện diện của Chân Tiên xa lạ".
Đúng lúc này, một đệ tử đỡ thanh niên bị Tần Ninh đạp bay lên, nhìn về phía Hoa Vân Phi, sợ hãi nói: "Vân Phi huynh, Trương Vân chết rồi!"
Chết vì trúng một cước của Tần Ninh! Giờ thì Hoa Vân Phi cũng sa sầm nét mặt.
"Thú vị đây...", nhìn về phía Tần Ninh, Hoa Vân Phi hờ hững nói: "Lâu rồi không có ai dám xấc láo trước mặt ta như thế".
"Trùng hợp thật".
Tần Ninh cũng cười đáp: "Cũng lâu rồi chưa có ai dám xấc láo trước mặt ta như thế đâu".
Ánh mắt hai người chạm nhau, tóe ra tia lửa đằng đằng sát khí.
Hoa Thái Nguyên hừ lạnh: "Vân Phi huynh yên tâm, đây là địa bàn của nhà họ Hoa ta, Vân Phi huynh đã bị xúc phạm như thế, ta xin chịu trách nhiệm về phần mình, ta sẽ giết hắn!"
Chân Tiên nhị phẩm! Đây không phải thứ Tần Ninh dựa vào để tỏ ra nghênh ngang trong thành Bách Hoa! Bóng dáng Hoa Thái Nguyên đáp xuống, hắn ta đứng trên hồ, nhìn Tần Ninh ở khoảng cách trăm trượng, một thanh trường kiếm chậm rãi ngưng tụ ra trong tay.
Tiên khí! Trường kiếm kia tự ẩn chứa kiếm văn, quanh thân có tiên văn hội tụ vừa thần thánh vừa mờ mịt. Các võ giả xung quanh nhìn thấy tiên kiếm đều tỏ ra hâm mộ.
Trên đại lục Thiên Huyền có rất ít tiên khí.
Hoa Thái Nguyên lạnh lùng nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: "Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đường chết đấy!"
Vẻ mặt của Tần Ninh vẫn thản nhiên như thường, không thèm để ý tới lời đe dọa của hắn ta.
Rốt cuộc là ai tự tìm đường chết thì chưa biết được.