Tần Ninh cười mà răng run cầm cập: "Thưa mẹ, các nàng ấy không có ở đây..."
"Các nàng ấy thật đấy à?"
Tần Mộng Dao lập tức lạnh lùng chất vấn: "Mấy người!"
Tần Ninh ton hót đáp lời: "Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, bốn người ạ...", Tạ Y Tuyền ở bên cạnh nghe vậy thì trừng Tần Ninh một cái.
"Ta đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần, học cái gì ở cha con cũng được nhưng chỉ có chuyện này là phải học tập ông nội con, học tập sư tôn con!"
"Sư tôn con dạy dỗ con bao nhiêu năm, vậy mà con lại đi học cái này với cha con là sao?"
Tần Ninh lẩm bẩm: "Cái này gọi là cha nào con nấy đấy ạ!"
"Hửm?"
"Mẹ...", Tần Ninh lê đầu gối nhích lại gần Tần Mộng Dao, cười hỏi: "Sao mẹ tới đây?
Nguy hiểm thế mà...", bấy giờ sắc mặt của Tần Mộng Dao mới dịu đi, bà không nhắc tới chuyện vừa nãy nữa.
"Ta mượn thân thể của lão cây miễn cưỡng tách một luồng hồn niệm ra, đưa Tử Huyên và Y Tuyền đến thăm con".
Tần Mộng Dao hờ hững nói.
Một luồng hồn niệm.
Mới chỉ là một luồng hồn niệm thôi mà đã gây sức ép mạnh mẽ thế rồi ư?
Ba người Thạch Cảm Đương ở bên cạnh không dám ho he tiếng nào.
Tần Mộng Dao hỏi tiếp: "Chuyện của con là sao đây?"
Tần Ninh bất đắc dĩ trả lời: "Đáng ra con sẽ trở về sau khi kiếp thứ chín kết thúc nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị kẻ khác cắt ngang nên con chỉ đành tiếp tục kiếp thứ mười".
"Nên là đáng lẽ con đã về rồi, có điều do bị chậm trễ thời gian..."
"Ai làm?"
Giọng điệu Tần Mộng Dao lạnh lẽo vô cùng.
Con trai của Tần Mộng Dao bà, bà đánh bà mắng thế nào cũng được, phạt hay giết cũng được nốt, nhưng người khác thì không!
"Con cũng không biết nữa...", Tần Ninh vội vàng giải thích: "Nhưng trong quãng thời gian con từ đại lục Vạn Thiên đến thế giới Cửu Thiên, luôn có một kẻ tự xưng là Diệp Chi Vấn bám theo con không dứt. Hắn ta có vẻ muốn giết con nhưng cũng không phải, con cũng chẳng hiểu rốt cuộc hắn ta muốn làm gì!"
"Mẹ, mẹ về điều tra giúp con nhé?
Trong Thương Mang quanh đi quẩn lại chỉ có chừng đó Thần Đế, chắc chắn có liên quan tới Thần Đế đấy ạ".
"Vâng, nghĩa phụ đã cứu con một mạng, ông ấy để lại cho con một hồn niệm bản nguyên trước khi con lịch kiếp, khi con kề cận với cái chết, tình cảnh đó đã thôi thúc luồng hồn niệm bản nguyên kia trỗi dậy".
Tần Mộng Dao nhíu mày nói: "Đã nói là không nhúng tay rồi mà..."