Ngụy Hiên hỏi ngay: "Ta chỉ có cảnh giới Biến Cảnh sơ kỳ thì nhìn ra được cái gì chứ?"
Bấy giờ Tần Ninh mới giải thích: "Đó là khí tức của Tiên Nhân đấy ạ. Tuyết Nhi đã cách Tiên Nhân rất gần".
Lúc này, Ngụy Hiên tỏ ra hoảng hốt thấy rõ.
Tiên Nhân! Đây là một cấp bậc chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mặc dù ông ấy không muốn thành tiên nhưng lại biết những kẻ Tiên Nhân đáng sợ cỡ nào.
"Không hổ là đồ đệ của con ta, giỏi thật".
Ngụy Hiên không thể không tấm tắc khen ngợi.
Tần Ninh nói tiếp: "Ở ngoài có con bé là đủ rồi, con sẽ phá cái khóa này để hai cha con chúng ta ra ngoài, sau đó sẽ gặp mẹ...", nói đến đây, Tần Ninh khựng lại.
"Gặp mẹ con à? Nếu mẹ con biết con mạo hiểm như vậy vì ta thì thể nào cũng đánh chết ta cho xem".
Ngụy Hiên cười sảng khoái: "Nhưng như ta đã nói rồi đấy, đời này cha chẳng có hoài bão gì lớn lao, có một đứa con trai như con là đủ rồi".
"Phải không nào Vô Song?"
"Hửm?
Vô Song?
Sao ta hỏi mà chẳng ơi hỡi gì thế?"
Ngụy Hiên vỗ vào vai Tần Ninh, vỗ xong mới nhận ra áo hắn ướt đẫm.
Ngay sau đó, Ngụy Hiên ngây ra như phỗng.
"Nhi... Song Nhi... Song Nhi, con bị làm sao thế...", ông ấy vô cùng hoảng loạn.
Giờ phút này, toàn bộ cơ thể Tần Ninh chảy máu ra không ngừng, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục của hắn và chảy lênh láng ra đất.
Ngụy Hiên đi tới trước người Tần Ninh, lại thấy cả mắt, hai tai, miệng lẫn mũi của Tần Ninh đều đang chảy máu.
Lúc máu chảy ra, áo quần hắn đang mặc dần dần rách toạc, từng thanh kiếm sắc bén xuất hiện.
Từng thanh kiếm sắc nhọn mọc ra từ trong cơ thể hắn.
"Song Nhi, con sao thế, đừng làm cha sợ mà...", mũi kiếm mọc ra từ trong cơ thể Tần Ninh, tiếp đó chĩa ra tứ phía khiến cả cơ thể hắn như biến thành một con nhím bị đâm kiếm chi chít.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, ngươi mau xem Song Nhi bị sao thế này, ngươi mau tới xem...", Ngụy Hiên sợ chết khiếp.
Nhưng ông ấy chỉ mới đến cảnh giới nhất biến nên có muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm.
Nàng ta nắm chặt hai tay tung từng đạo trận văn ra, đồng thời lùi bước đáp xuống phía trước lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
"Sư tôn!"