"Chiêm Ngưng Tuyết!"
"Khúc Phỉ Yên!"
Phục Vân thấy hai người họ, chế nhạo cười nói: "Tần Ninh, ngươi dạy dỗ được hai đứa đồ đệ tốt đấy".
Tần Ninh cười nói: "Cảm ơn đã khen".
"Ngươi...", Phục Vân hừ hừ, thấy Hư Tiên đến đây càng lúc càng nhiều, ông ta biết mình không giết được Tần Ninh nên cũng không dây dưa nữa.
"Chúng ta cứ chờ xem, ngươi đừng có đi lẻ, nếu không ta sẽ xử đẹp ngươi để giúp ta thành tiên!"
Tần Ninh cười nói: "Đừng chứ, giết ta làm gì?
Phục Vân, ngươi làm một vụ giao dịch với ta không?"
"Với ngươi hả?
Ngươi như ngươi chuyển thế bốn lần mà còn chưa mọc cánh thành tiên nữa, ta làm giao dịch với ngươi thì được lợi lộc gì chứ?"
Nghe vậy, Tần Ninh ngẩn người.
"Ai nói với ngươi ta chuyển thế bốn lần vẫn chưa thành tiên được?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Phục Vân nói tiếp: "Không lẽ ngươi rảnh quá nên chuyển thế dạo chơi?
Còn không phải là trâu bò đến đâu, lợi hại đến đâu, dù thân xác, thuật luyện đan, thuật trận pháp, thuật luyện khí đều đã đạt đỉnh cao nhưng vẫn không thể trở thành tiên nhân, nên mới tiếp tục chuyển thế, tìm kiếm con đường thành tiên!"
Tần Ninh ngẩn người.
Đâu ra lý luận đó thế?
"Đừng giả vờ!"
Phục Vân tiếp tục nói: "Hiện tại, tất cả Hư Tiên ở ẩn suốt mười mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm ở Trung Tam Thiên đều đã biết Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh và Thông Thiên Đại Đế ngươi đã chuyển thế bốn lần, tất cả chỉ để thành tiên nhưng đều thất bại".
"Tên tuổi của ngươi chỉ có lực uy hiếp đối mấy tên võ giả cấp bậc Biến Cảnh thôi, Hư Tiên có ai sợ ngươi đâu?
Dù sao... tất cả mọi người đều không thành tiên được".
Tần Ninh không nói gì.
Có vẻ như thân thể bốn đời của hắn đã bại lộ, nhưng lại khiến những Hư Tiên đó cảm thấy hắn vô dụng.
"Phục Vân Đan Đế, cho dù người khác nói gì đi nữa thì ngươi cũng biết ta rất lợi hại nhỉ?"
"Ngươi lại hại cái quần!"
"...", Phục Vân nói ngay: "Thuật luyện đan của ta đây chỉ thua ngươi một nấc thôi".
Trần Nhất Mặc đứng bên nói: "Phục Vân, năm đó, ngươi so thuật luyện đan với sư phụ ta, tỷ thí tổng cộng bảy mươi hai lần, nhưng ngươi chỉ thắng hai lần...", "Mẹ nó, Trần Nhất Mặc, không giết được sư phụ ngươi, không lẽ ta không giết được ngươi sao?"
Tranh luận với một người như vậy thật vô nghĩa.
Phục Vân hừ nói: "Cáo từ!"