Kỳ Ha không kịp nhiều lời, ôm chặt lấy Ngụy Hiên, bổ nhào sang một bên khác, vội vàng dựng lên từng trận văn.
Ầm... Tiếng nổ tung vang lên, sau đó là từng tiếng kêu thảm thiết.
Vào lúc quan trọng Kỳ Ha đã bảo vệ Ngụy Hiên, thế nhưng những đệ tử khác lại không may mắn như vậy.
"Tụ Thiên Biến lục biến!"
Kỳ Ha nhìn người đàn ông áo trắng trước mắt, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Rốt cuộc các hạ là người nào?"
Kỳ Ha hừ lạnh nói: "Ngươi có biết Phong Thiên Tông...", chỉ là, cho dù Kỳ Ha có nói như thế nào, người đàn ông áo trắng kia vẫn trực tiếp tấn công về phía hai người, không nói một lời.
Rầm rầm rầm... Từng tiếng nổ tung vang lên, Kỳ Ha tiếp nhận một kích, cả người lập tức lùi về sau mấy trăm trượng, va vào trong đống tuyết, sắc mặt trắng bệch.
Tứ biến và lục biến chênh lệch quá xa.
"Ngụy trưởng lão, đi!"
Chỉ là Kỳ Ha càng hiểu được nhiệm vụ mà tông chủ giao cho mình.
Ông ta có thể chết, nhưng Ngụy Hiên thì không thể chết.
"Kỳ Ha trưởng lão".
"Đi đi!"
Kỳ Ha mở miệng nói: "Chẳng lẽ lại muốn ngươi và ta đều chết ở chỗ này?"
Ngụy Hiên biến sắc, thở dài một tiếng, lập tức trốn đi thật xa.
Kỳ Ha lại bay lên không, lao thẳng về hướng người đàn ông áo trắng.
Người đàn ông áo trắng nhìn thấy Ngụy Hiên đi xa, sắc mặt lạnh lẽo, trực tiếp đuổi theo.
"Bá Tuyết Quyền!"
Kỳ Ha hét lên, đấm ra một quyền, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn, vừa gào thét vừa kết hợp uy lực của trận văn, lao thẳng về hướng người đàn ông áo trắng.
Thế nhưng người đàn ông áo trắng kia lại không thèm nhìn, trực tiếp nắm tay lại, vỗ một quyền xuống.
Ầm! Cả người Kỳ Ha lập tức bị đánh vào trong đống tuyết, không bao lâu sau, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ mặt đất.
Người đàn ông áo trắng đưa mắt nhìn, bóng người lóe lên rồi biến mất, đuổi theo Ngụy Hiên... Ở gần núi Cực Quang đều là võ giả của Ngự Hư Tông và Trảm Nhật Tông, Ngụy Hiên không ngừng chạy trốn, ven đường đụng phải rất nhiều đệ tử của hai tông môn.
Nhưng dù sao ông ấy cũng là cảnh giới nhất biến, không đến mức bị người ta phát hiện.
Chỉ là người đàn ông áo trắng thần bí kia lại khiến trong lòng Ngụy Hiên khó mà yên ổn được.