"Ngay ở vị trí cách núi Cực Quang không đến trăm dặm, không ngờ người Trảm Nhật Tông lại xuất hiện".
Lý Ngọc Tinh lập tức đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
"Vân Thượng!"
Tần Ninh gọi một câu, Bắc Tuyết Vân Bằng hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã bay đến.
"Mẹ, con dẫn mẹ đi, đừng nóng nảy".
"Mẹ... Mẹ... Mẹ không nóng nảy, không nóng nảy...", trên mặt Lý Ngọc Tinh chảy mồ hôi, được Tần Ninh đỡ đi lên trên người Vân Thượng.
"Các ngươi cùng đi, dẫn đường".
Tần Ninh nhìn về phía mười mấy người kia, nói thẳng.
Hơn mười vị đệ tử nhìn cơ thể của Vân Thượng, lúc này đã sợ ngây người.
Con thiên nguyên thú này còn mang đến cho bọn họ một loại áp lực mạnh hơn mấy vị trưởng lão đỉnh cao, ba phó môn chủ và môn chủ trong tông môn.
Vân Thượng nhìn mười mấy người lần lượt leo lên lưng mình, trong lòng lập tức có chút bất mãn, chỉ là nhìn thấy Tần Ninh dường như có chút sốt ruột nên cũng không nói gì.
"Xuất phát!"
Ngay lập tức, Vân Thượng hóa thành một tàn ảnh, rời khỏi Bắc Thương Môn.
...Bắc Tuyết Thiên là một trong chín đại thiên của Trung Tam Thiên, ở phía bắc Trung Tam Thiên, mà cái gọi là cực bắc chính là điểm cuối cùng ở phương bắc của Bắc Tuyết Thiên, cũng có thể nói là điểm cuối cùng ở phương bắc của Trung Tam Thiên.
Nơi đó chỉ có núi tuyết liên miên vô tận, bốn mùa lạnh như băng, căn bản không thích hợp để võ giả sinh tồn.
Mà lúc này, trên một vùng đất tuyết, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, nguyên lực hỗn loạn dao động, tản ra bốn phía.
Hơn mười bóng người đang lao nhanh đi dọc theo mặt đất tuyết trắng mênh mông.
Phía sau có từng tiếng xé gió vang lên.
"Chạy?
Các ngươi có thể chạy đi đâu được?"
Một tiếng cười lạnh lẽo truyền tới, hơn mười người ở đằng sau có tốc độ cực nhanh, loáng thoáng đã vây quanh mười mấy người.
"Người của Trảm Nhật Tông!"
Mười mấy người này do một người đàn ông cầm đầu, chính là trưởng lão Ngụy Hiên của Bắc Thương Môn.