Ngụy Hiên cười nói: "Con trai, mẹ con chính là như vậy đây, không sao đâu, kệ đi".
Nói rồi Ngụy Hiên đứng dậy, chạy vào trong phòng lục lọi nửa ngày, sau đó mới mang một cái bình đi đến bên cạnh Tần Ninh, mở giấy dán ra, mùi rượu nồng đậm bay ra ngoài.
"Rượu ngon".
Tần Ninh còn chưa lên tiếng, Thời Thanh Trúc đã mở miệng nói.
"Hả?"
Ngụy Hiên liền nói ngay: "Ngươi hiểu rượu?"
Thời Thanh Trúc biết mình lỡ lời, khuôn mặt đỏ lên.
Tần Ninh lại cười nói: "Đều là người một nhà, không có gì phải kiêng dè".
Thời Thanh Trúc lập tức nói: "Trước kia thích uống, về sau đã thành thói quen!"
"Rượu này của bá phụ hẳn là có Ô Đương Quy, Huyết Phục Linh, còn có… còn có...", Nói đến đây, Thời Thanh Trúc lại đỏ mặt lên.
Ngụy Hiên cười ha ha nói: "Còn có vài vị thuốc bổ khác, đây chính là phương pháp bí truyền, phương pháp chưng rượu, Tiểu Song Tử, đừng tưởng con biết thật nhiều, nhưng chưa chắc con đã biết cách làm rượu này đâu".
Nói rồi Ngụy Hiên bắt đầu rót rượu.
Thời Thanh Trúc cầm chén rượu ngửi một cái, gương mặt xinh đẹp đã hiện ra màu đỏ nhàn nhạt.
Năm đó ở Hạ Tam Thiên, cả ngày lẫn đêm trong lòng nàng luôn cảm thấy áy náy, đăm chiêu suy nghĩ, tất cả đều là về Tần Ninh, đêm không thể say giấc chỉ có rượu mới có thể khiến mình thoải mái.
Mà sau đó khởi tử hoàn sinh, trưởng thành bên cạnh Tần Ninh, vẫn không quên được sở thích năm đó.
Mà lần nào Tần Ninh cũng đều nuông chiều nàng, ngoài miệng nói không cho nàng uống, nhưng bình thường sau khi hai người tách ra, đến khi gặp lại, Tần Ninh đều lấy ra không ít rượu ngon.
Một chén vào trong bụng, Ngụy Hiên thoải mái chép miệng, lập tức nói: "Rượu này là ông đây giữ lại cho con, chuyên môn chờ con trở về, nghĩ để đến lúc con thành hôn sẽ mở ra".
"Nhưng bây giờ mở ra cũng không sao cả".
Lúc này, Lý Ngọc Tinh bưng một bàn đồ ăn đi ra, cáu mắng: "Mình muốn uống, không giấu được còn tìm cớ".
"Song Nhi, đừng nghe cha con nói vớ vẩn, ông ấy giấu mấy trăm cái bình, lần nào nhìn thấy tri kỷ bạn tốt đến, nói đến chỗ vui vẻ là lại không nhịn được mở ra một vò...", Ngụy Hiên đỏ bừng mặt, bất mãn nói: "Nàng đúng là... con cái đều ở đây, chừa cho ta chút thể diện đi...", "Cho chàng thể diện, chàng nghĩ gì thế?"
Lúc vợ chồng hai người đang cãi nhau, đột nhiên một tấm lệnh bài bên hông Ngụy Hiên lại lóe lên ánh sáng.
Ngụy Hiên để đũa xuống, lệnh bài bay lên, một giọng nói vang lên.
"Ngụy Hiên, Lý Ngọc Tinh, đến Bắc Thương Điện bàn chuyện!"
Bắc Thương Điện là đại điện trung tâm của Bắc Thương Môn, chỉ có khi xảy ra chuyện lớn mới có thể triệu tập các vị trưởng lão đến bàn chuyện.
Mà vợ chồng Ngụy Hiên, Lý Ngọc Tinh chỉ là trưởng lão giảng dạy trong Bắc Thương Môn, chuyện bình thường cũng sẽ không triệu tập hai người.
Bắc Thương Môn đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh nghe được tin tức, khẽ giật mình.