Thiên Địa Khuyết là tín vật duy nhất mà con trai để lại.
Chẳng qua là thấy Chiêm Ngưng Tuyết ở chỗ này, trong lòng Lý Ngọc Tinh đã có chút tin tưởng.
"Được!"
Lý Ngọc Tinh vừa nói vừa đi tới trước bếp trong phòng, trực tiếp gỡ một viên gạch trên bếp ra ném cho Tần Ninh.
Hắn cầm cục gạch đen sì kia, bối rối.
"Mẹ, con muốn Thiên Địa Khuyết, mẹ đưa cho con cục gạch là có ý gì?"
Lý Ngọc Tinh ho khan một cái nói: "Đây chính là Thiên Địa Khuyết!"
Tần Ninh nhìn cục gạch đen thùi lùi trong tay, ngây ngốc tại chỗ.
Lý Ngọc Tinh lại cười ha ha một tiếng hóa giải lúng túng, tiếp đó nói: "Ta phải để Thiên Địa Khuyết ở trên người mình, nhỡ may xuất hiện bất ngờ gì, không phải sẽ bị người ta cướp mất sao?
Cho nên liền để ở dưới bếp, nếu ngươi là con trai ta thì phải biết bà đây rất thích nấu cơm...", Tần Ninh ngưng tụ linh khí trong tay, hóa thành từng lưỡi đao chấn vỡ tro bụi đen sì xung quanh cục gạch, dần dần để lộ ra hình dáng của Thiên Địa Khuyết.
Đột nhiên mấy người đều thấy Tần Ninh đang cầm một khối ngọc thạch vuông vắn trong tay, ngọc thạch tỏa ra hai màu trắng đen.
"Tới đi!"
Tần Ninh cầm ngọc thạch, nhìn về phía Lý Ngọc Tinh, cười nói: "Mẹ và con cùng nhau bắt đầu?"
Giờ phút này, Lý Ngọc Tinh lại có chút do dự, thậm chí bàn tay lúc đưa ra đã bắt đầu run rẩy.
"Sao nào?
Con trai trở lại, không dám nhận?"
Tần Ninh cười nói.
"Ta không".
Lý Ngọc Tinh hầm hừ, trực tiếp đặt bàn tay vào một nửa bên màu trắng của ngọc thạch.
Mà Tần Ninh cũng cười một tiếng, đặt một cái tay khác vào trên ngọc thạch màu đen.
Chỉ trong phút chốc, ý thức của hai người dường như tiến vào trong một thế giới mênh mông.
Phía trước xuất hiện một bàn cờ, hai người cũng không nói nhảm, trực tiếp cầm quân cờ đen trắng lên chơi.
Mà ở bên ngoài, Tần Ninh và Lý Ngọc Tinh đứng đối diện nhau, nhắm mắt không nói.
Mấy người Chiêm Ngưng Tuyết đứng ở một bên thì vô cùng tò mò.
"Ngụy thúc, đây là...", "À, lúc trước Song nhi rời đi đã để lại bàn cờ Thiên Địa Khuyết, nói là để lại một tàn cuộc chỉ có nó và mẹ nó biết. Song nhi nói đến khi nó trở về lần nữa sẽ cùng mẹ nó chơi nốt...", Ngụy Hiên giải thích: "Ván cờ này chỉ có hai mẹ con bọn họ biết, nếu Song nhi bị người ta đoạt xác, ván cờ ở trong trí nhớ của nó sẽ bị vỡ tan, người ngoài không thể giả mạo...", Chiêm Ngưng Tuyết hơi sững sờ.
Không thể không nói, sư phụ năm đó rời đi đã sớm suy nghĩ trước tất cả rồi.