Chỉ thấy trong tẩm điện, trước một tấm gương, một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi ở đó.
Mặt mũi thanh thuần xinh đẹp, trong veo linh hoạt, siêu phàm thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần giống như tiên tử, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Lạnh lùng trong trẻo như hoa sen trong nước, như tiên tử thoát tục.
Nàng ta mặc một bộ đồ trắng bằng lụa mỏng càng giống như đang ở trong khói mù, quanh thân bao phủ một tầng sương mù nhẹ như thật như ảo, đúng là không giống người trong trần thế.
Nhất là khí chất kiêu ngạo lạnh lùng kia, sự lạnh lẽo này không giống tính cách lạnh nhạt của Diệp Viên Viên, mà là lạnh phát ra từ tận nội tâm.
Người đứng đầu Phong Thiên Tông - Chiêm Ngưng Tuyết, giai nhân vô song hiếm thấy trên đời.
Lúc này Chiêm Tuyền Vũ đi tới bên cạnh tỷ tỷ, thản nhiên ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: "Tỷ, gọi muội làm gì?"
"Muội lại chạy đi đâu?"
Chiêm Ngưng Tuyết khẽ mở đôi môi, giọng nói linh hoạt kỳ ảo lại dễ nghe, cứ như muốn hút hồn phách của người khác vậy.
"Muội đi ra ngoài tu luyện mà!"
Chiêm Tuyền Vũ thân mật kéo tay tỷ, cười nói: "Muội không có thiên phú về trận pháp, tỷ cũng biết, cho nên mới phải khắc khổ tu hành một ít mà!"
"Biết tu hành thì tốt".
Chiêm Ngưng Tuyết tùy tiện nói: "Ngụy thúc thúc và Tinh bá mẫu tới, lát nữa muội khách khí một chút cho ta, còn dám nói bậy bạ, ta sẽ xử lý muội".
"Biết rồi biết rồi, cha mẹ của sư phụ tỷ mà, muội sẽ khách khí".
Vừa nói, tỷ muội hai người vừa đi ra khỏi tẩm điện, vào trong một đại điện.
Lúc này, hai bên đại điện có mười mấy tỳ nữ vô cùng xinh đẹp đang khom người đứng.
Ở vị trí chính giữa, trước một cái bàn lưu ly, một nam một nữ ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng tán gẫu.
Người đàn ông kia trông tầm hơn bốn mươi tuổi, trên người có một loại khí chất nho nhã hiền hòa, mà người phụ nữ kia thì mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng nhã nhặn.
Hai người ngồi chung một chỗ, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái... Cứ như là trời sinh một đôi vậy.
"Ngụy thúc thúc".
"Dì Tinh!"
Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Tuyền Vũ cùng nhau đi tới.
Lúc này vẻ trong trẻo lạnh lùng trên mặt Chiêm Ngưng Tuyết đã biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt nhu hòa và tôn kính.
"Ngưng Tuyết, Tuyền Vũ, mau tới ngồi, mau tới ngồi...", người phụ nữ kia cười nói: "Nhiều năm không gặp, tỷ muội các ngươi đúng là trổ mã càng ngày càng xinh đẹp".
"Cảm ơn dì Tinh".
Tỷ muội hai người ngồi xuống.
Hai người trước mặt chính là cha mẹ của sư phụ Chiêm Ngưng Tuyết - Ngụy Vô Song.
Đương nhiên cũng chính là cha mẹ của Tần Ninh đời thứ bảy - Phong Không Chí Thánh.
Ngụy Hiên! Lý Ngọc Tinh! Trên thực tế, hai người này cũng không phải là cha mẹ ruột đời thứ bảy của Tần Ninh, mà là cha mẹ nuôi, Tần Ninh đời thứ bảy sau khi sinh ra, gia tộc đã bị diệt vong, Tần Ninh còn bọc trong tã lót được vợ chồng Ngụy Hiên, Lý Ngọc Tinh nhận nuôi, dẫn theo bên cạnh chăm sóc, đặt tên là Ngụy Vô Song.