"Hai vị sư huynh này của ta ấy à, năm đó đối xử với ta rất tốt, ta cũng không nỡ giết bọn hắn".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đứng dậy nhìn về cảnh vật đang lướt nhanh qua, lẩm bẩm: "Ta vốn cho rằng, cha mẹ thật sự chết rồi nhưng bọn họ vẫn còn sống, đã bao nhiêu năm ta chưa cảm nhận được niềm vui vô bờ đó".
"Khi gặp được sư tôn Đạo Vô Hữu và sư tôn Tiên Thái Nhất trong A Tị Địa Ngục, ta vui vẻ vô cùng, nhưng khi trò chuyện với hai vị sư tôn, ta cực kỳ căm phẫn, tâm trạng của thời điểm đó thật sự là... sống cả cuộc đời cũng khó quên... chỉ giết mấy người kia thì không thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của ta".
Giờ phút này, chẳng ai nói gì nữa.
Tần Ninh xoay người, nở nụ cười thoải mái nhìn về phía mấy vị phu nhân và đệ tử, cười nói: "Cơ mà lần này đến Thượng Môn Đạo, đúng là các ngươi sẽ lấy được nhiều lợi ích đấy. Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn chính là thế lực đứng đầu Tây Vực và Tây Bắc Vực, cắm rễ nhiều năm ở đó, có một số thánh địa tu luyện, là tồn tại mà những Thiên Vực khác không thể sánh bằng".
"Sương Nhi, Tinh Dịch, hai người hãy nắm bắt cơ hội này, có lẽ cả hai sẽ đạt tới Hư Thiên Biến cửu biến đấy".
Nghe thấy câu này, mấy người đồng loạt gật đầu.
"Nhưng tiếp đó, các ngươi phải cùng diễn với ta, diễn một vở kịch huynh đệ hội ngộ, lâm li bi đát!"
Cửu Anh bay với tốc độ cực kỳ nhanh, theo võ giả Thượng Môn Đạo đi về hướng bắc, rời khỏi Tây Nam Vực và bay về phía vùng đất Tây Vực.
Chưa đến nửa ngày, nơi phía chân trời thấp thoáng có khí thiên địa bàng bạc lưu chuyển.
Chỉ thấy một dãy núi từ đông sang tây vắt ngang mấy trăm dặm, hướng từ nam đến bắc thì không thấy cuối xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn dãy núi từ trên cao, núi cao thì cao khoảng chừng vạn trượng, núi thấp thì cũng cao đến trăm trượng, giữa núi non muôn trùng có từng cung điện tráng lệ nguy nga sừng sững.
Giữa các cung điện, các cung điện chính đều được xây trên trục nam bắc, những cung điện hai bên đối xứng nhau.
Núi non trùng điệp, cung điện nối tiếp nhau thể hiện một Thượng Môn Đạo hoàn chỉnh, long trọng và hùng vĩ.
Sân thượng nguy nga lộng lẫy, những cây cột gỗ đỏ thắm trên hành lang, cửa sổ và mặt sàn rộng rãi được lát cẩm thạch trắng.
Nhìn đâu cũng thấy mái đình và lầu các, khắp nơi đều toát lên sự uy nghiêm.
Đám người Dương Thanh Vân nhìn nơi này, ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một tông môn khoáng đạt, nguy nga mà thần thánh như vậy.
Lúc này, từng bóng phi cầm đáp xuống.
Đạo Trung Nghiệp đã dẫn đám người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên chờ nhóm Tần Ninh ở bên ngoài sơn môn.
Đến khi nhóm Tần Ninh đáp xuống.
Đạo Trung Nghiệp tiến lên, nắm chặt bàn tay Tần Ninh và cười nói: "Thần ca, đã nhiều năm rồi ngươi không đến đây, lần này ngươi nhất định phải ở lại Thượng Môn Đạo chúng ta lâu chút đấy".