Mấy người đều là đệ tử và người phụ nữ mà Tần Ninh nhìn trúng, dĩ nhiên thiên phú không cần phải nói rồi.
Vợ chồng hai người bọn họ cũng coi là đến giới hạn của thiên phú rồi, không cầu mong gì nhiều.
Những năm gần đây, ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cho dù đi làm nhiệm vụ gì thì đều sẽ để lại một người ở lại với hai người bọn họ.
Mà năm vị đệ tử Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch cũng sẽ thường xuyên ân cần hỏi thăm sức khỏe.
Vợ chồng hai người cũng biết bọn họ tôn kính và kính yêu con trai mình.
Giờ phút này, bên ngoài sơn cốc, một bóng người rơi xuống, đi thẳng vào.
"Lão đầu tử, lão bà tử".
Tiếng cười lớn ha ha vang lên, chỉ thấy Thần Tinh Dịch mặc một bộ đồ xanh, mái tóc dài tùy ý tản ra, mỉm cười đi vào trong lương đình, quỳ xuống đất bịch một tiếng.
Thần Tinh Dịch lật tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hộp gỗ, cười ha ha nói: "Hai người xem, đây là lá trà Tuyết Lăng Dong thượng hạng, uống vào một hớp là có thể làm đẹp da, nhuận khí dưỡng thần, vô cùng kỳ diệu, cho hai người đó".
Lâm Uyên và Sở Vân Nhân thấy Thần Tinh Dịch giống như thấy con trai nhỏ của mình vậy, vô cùng vui vẻ.
Dẫu sao Thần Tinh Dịch đã từng đi theo Tần Ninh đời thứ tám, có quan hệ vô cùng thân thiết với hai người.
"Đứng lên đi, đứng lên đi".
Sở Vân Nhân vẫy tay nói.
"Con không".
Thần Tinh Dịch vẫn quỳ xuống đất, nói: "Quỳ thoải mái".
Mà lúc này, lại có thêm một bóng người nữa đi vào trong sơn cốc.
Chính là Lý Nhàn Ngư.
Sau lưng hắn ta, Trần Nhất Mặc cũng chắp tay chậm rãi đi tới.
"Lâm đại nhân, Sở đại nhân".
Lý Nhàn Ngư khách khí chắp tay, sau đó nhìn về phía mấy người, oán trách: "Các ngươi ở chỗ này thanh nhàn, ta ở bên ngoài mệt chết đi được, ta đã nói rồi, ta không thích hợp để xử lý nội vụ của Nguyên Hoàng Tông đâu".
"Không phải ngươi đang xử lý rất tốt sao?"
Thần Tinh Dịch nói: "Ta thấy giao chuyện này cho ngươi rất tốt".
"Không tốt chút nào cả".
Mấy người nói tới nói lui, bên trong sơn cốc lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này Lý Huyền Đạo nháy nháy mắt nhìn Diệp Nam Hiên, thấp giọng nói: "Thần sư đệ mỗi lần thấy cha mẹ sư phụ đều quỳ, tại sao?"
Diệp Nam Hiên nói: "Ta không biết".
Lý Huyền Đạo gãi gãi cổ, có chút nóng nảy nói: "Ta hỏi Thần sư đệ, hắn ta không nói cho ta, chuyện này cũng đã khiến ta khốn khổ rất nhiều năm rồi, không biết đúng là tò mò chết mất".
Diệp Nam Hiên cạn lời.
"Lúc nào ngươi mới thay đổi được cái tật xấu thích hóng hớt này vậy?"
Diệp Nam Hiên hừ một tiếng nói: "Chúng ta là võ tu, tu đao tu kiếm, nên duy trì tâm niệm tuyệt đối với đao kiếm, những chuyện khác đều là vớ vẩn cả".
Nhưng lúc này, Sở Vân Nhân nhìn về phía Diệp Nam Hiên, nói: "Nam Hiên à, ta biết một cô nương vô cùng tốt, giới thiệu cho ngươi được không?"
Nghe nói như vậy, Diệp Nam Hiên lập tức đỏ mặt tía tai, đang định mở miệng.
Trần Nhất Mặc ở bên cạnh đã đứng chắp tay, thở dài một tiếng nói: "Diệp Nam Hiên ta cả đời chỉ cần đao làm bạn, đàn bà sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta thôi".