Vô Tương Phật Tự là một trong ba thế lực đứng đầu Vô Tương Thiên, có thể nói là có lịch sử truyền thừa cổ xưa dài lâu.
Bên trong Vô Tương Phật Tự, dãy núi vô tận chạy dài vào chỗ sâu, có ba ngọn núi già tuy không cao lớn lắm, thậm chí còn có vẻ thấp bé giữa những dãy núi cao bốn phía.
Mà ở đỉnh núi có ba cái chùa rách rưới đứng sừng sững.
Lúc này, bên trong ba cái chùa kia có ba bóng người đang ngồi, mà phía sau ba người đó lại có ba pho tượng.
Mà lúc này, từng tiếng xé gió vang lên trên đỉnh núi.
Chỉ thấy được chín bóng người tràn ngập khí thế như chứa đựng thương sinh thiên hạ đi đến dưới chân ba ngọn núi.
Chín bóng người kia đều có hư ảnh nhàn nhạt bao phủ, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ thần bí.
Chín người rơi xuống, thi nhau chắp tay trước ngực, hành lễ với ba ngọn núi.
"Dận Nhiên, sao rồi?"
Trong một cái chùa đổ nát bên trái truyền ra một giọng nói khoan thai hùng hồn.
"Khởi bẩm Phật Đà, vừa truyền về tin tức, Lâm tộc… đã bị hủy diệt…", nghe thấy lời này, ba đỉnh núi đột nhiên nổi lên một cơn gió, nhẹ nhàng lắm ra, cuốn không ít lá khô trên núi bay lên theo.
Thật lâu sau.
Một giọng nói vang lên trong chùa miếu đổ nát, chậm rãi nói: "Tần Ninh kia sẽ đến đây".
"Lâm Uyên chết chưa?"
Một người khác nói.
Dận Nhiên lắc đầu nói: "Vẫn chưa".
"Vẫn đang bị trấn áp trong tháp Vô Tương".
Một vị Phật Đà khác nói: "Nếu đã như vậy thì cứ chờ Tần Ninh đến đi".
Dận Nhiên chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: "Vâng".
Trên đỉnh núi không còn âm thanh nào vang lên nữa, chín vị Bồ Tát dưới núi cũng lần lượt rời đi.
Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên: "Lần này, có chắc chắn hay không?"
"Hẳn là không sao".
Giọng nói của một Phật Đà vang lên: "Kẻ này dù sao cũng không phải là người có thể đánh giết năm đó, tuy có tồn tại độ khó thế nhưng cũng không lớn lắm!"
"Tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, không cần lo lắng".