Lâm Bặc nhìn về phía Tần Ninh, đường đường chính chính nói: “Ngươi nói xem, nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Lựa chọn như thế nào?
Ngươi đang nói cái gì vậy?
Dùng nghĩa lớn để áp đặt ta?”
Lúc này, Tần Ninh cười nhạo nói: “Lâm Bặc, không có quy tắc thì không thể tạo thành tiêu chuẩn, Lâm tộc có thể đi được đến ngày hôm nay, là dựa vào cái gì?
Là người trong tộc đoàn kết một lòng”.
“Cha nương ta vẫn vì Lâm tộc mà mở rộng lãnh thổ, vào sinh ra tử, còn con trai của bọn họ lại bị người ta rút lấy huyết mạch, người cũng đã chết rồi, ngươi lại còn lấy ra cái lý do này?”
“Đúng là làm trò cười cho thiên hạ”.
Tần Ninh nhìn Lâm Bặc, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nói gì cả, hiện giờ, nếu như nói thêm một lời nữa với ngươi, ta đều cảm thấy buồn nôn, đều cảm thấy ghê tởm”.
“Hôm nay, hoặc là ngươi giết ta, Lâm tộc yên ổn”.
“Hoặc là ta giết ngươi, tàn sát Lâm tộc”.
“Tần Ninh ta nói lời giữ lời, nói diệt Lâm tộc thì tuyệt đối sẽ không để lại người sống!”
Lâm Bặc nghe được lời này thì vẻ mặt lộ ra vẻ bi thương.
Mà lúc này, ánh mắt của ba thanh niên nam nữ kia trở nên lạnh lùng.
“Giọng điệu cũng thật ghê gớm!”
Một lời vừa dứt, ba người đồng loạt đánh đến.
Tần Ninh nhìn ba người.
Đều là lão tổ Lâm tộc.
“Lâm Nhất Minh!”
“Lâm Nhất Thiên!”
“Lâm Nhất Ngữ!”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Năm đó, cha nương ta muốn ra tay tàn sát, chính là ba lão khốn kiếp các ngươi cản trở, hôm nay, chuyện năm đó cha nương ta làm chưa xong, Tần Ninh ta sẽ hoàn thành”.
Một lời vừa dứt, nhất thời, Tần Ninh vung tay ra chiêu.
“Chim ngốc”.
“Đến đây!”
Lúc này, Thánh Thiên Kim Bằng đi đến trước mặt Tần Ninh.
Thân hình to lớn trăm trượng, uy phong lẫm liệt.
Mà giờ phút này, Tần Ninh chậm rãi bước đến, bay lên lưng Thánh Thiên Kim Bằng.