Tần Ninh nhìn về phía Lâm Tung, chậm rãi nói: “Năm đó, những nhục nhã, đau đớn mà các ngươi dồn lên người ta, còn nặng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần bây giờ”.
“Phải không?
Đại ca!”
Hai mắt Lâm Tung đỏ rực.
Phập… Đột nhiên, Tần Ninh cầm lấy thân thương, bàn tay từ từ dùng sức, chuôi thương rời khỏi tay của Lâm Tung, hướng thẳng về phía trái tim hắn ta.
Máu tươi bắn ra, Lâm Tung không thể tin được nhìn ngực mình, chuôi thương đâm vào lồng ngực hắn ta, Tần Ninh cách hắn ta ngày càng gần.