Nhắc tới Tần Ninh, Tô Tử Thương lại nổi giận: “Trưởng lão Đàm Tùng có vẻ bất công nhỉ, chuyện Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên chính miệng thừa nhận còn có ai nghe thấy nữa không?”
“Có ta nghe thấy!”
Lúc này, Lâu Tiêu cũng đứng ra nói: “Ngày hôm đó ta cũng có mặt ở đấy, chính miệng Hoa Viên thừa nhận như vậy, Tần Ninh mới bị chọc giận mà ra tay giết người, hắn là đệ tử ngoại viện, nhìn thấy hung thủ kiêu ngạo như vậy nên mới tức giận ra tay, tuy là lo chuyện bao đồng nhưng cũng là trừng trị hung thủ, ưu và khuyết điểm bù trừ cho nhau, hắn vốn không nên bị giam giữ!”
“Lâu Tiêu, ngươi…”
“Ta cũng thấy Lâu Tiêu nói đúng”.
Đàm Tùng nói thẳng: “Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang nghĩ là Tần Ninh dễ bắt nạt nên mới nói thật trước mặt hắn để lấy làm trò vui đùa, bọn họ tưởng là hắn hông dám ra tay, nào ngờ lại dám làm, bậc nam nhi có lòng dạ rộng lớn như vậy mới xứng là đệ tử của học viện Thánh Hoàng chúng ta!”
Tô Tử Thương không thể kìm nén được lửa giận mà quát lớn: “Nói xấu, các ngươi đang nói xấu, người chết là Khương Nga, nên các ngươi mới nói như vậy, trừ các ngươi ra còn có ai nghe thấy nữa đâu chứ?”
“Không đúng!”
Đàm Tùng tiến lên phía trước, ông ta cười nói: “Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên cũng có mặt ở đó, hai người bọn họ cũng nghe được!”
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người dều đổ dồn về phía hai vị viện trưởng.
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch sửng sốt.
Nghe?
Nghe thấy cái gì cơ?
Lúc đó quả thật là bọn họ cũng có mặt ở đấy, nhưng sao có thể đi nghe lén được cơ chứ?
Lúc ấy, trong lòng bọn họ đều đang ngập tràn phiền não, sau đó liền thấy Tần Ninh ra tay giết chết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang ngay trước mặt, hai người bọn họ còn đang ngơ ngác, không kịp ra tay ngăn cản.