Tần Ninh gật đầu, sau đó hỏi: "Đã điều tra được ai là thủ phạm hại cha ngươi chưa?"
"Rồi ạ".
Vân Như Tuyết hừ lạnh rồi đáp lời: "Là Vân Hãn, con trai của đại bá ta. Tên khốn kiếp này bị Dương Thác của nhà họ Dương mê muội nên mới dám làm ra chuyện như vậy, đại bá biết chuyện rồi, các tộc lão đang thảo luận với nhau..." "Ừm...", Tần Ninh gật đầu, bấy giờ mới trở về đình viện của mình.
Mấy ngày nay Chiến Linh Vân luôn lẽo đẽo theo đuôi Tần Ninh, thấy hắn sắp xếp mọi chuyện rõ ràng đâu ra đấy, có thể nói như một người gọn gàng mau lẹ vậy, khác hẳn dáng vẻ bình chân như vại, lười biếng của thường ngày.
Thiên phú mạnh mẽ, tinh thông thuật luyện đan và thuật trận pháp, tướng mạo cũng thuộc dạng tuấn tú, người như vậy thật sự là hiếm có.
Bên trong đình viện, hai người cùng nhau uống rượu dưới mái đình.
"Thật sự mà nói, ngươi phí công như vậy là để báo đáp việc Vân Như Sương và Vân Như Tuyết đã cứu ngươi sao?"
"Ta nghe Lý Nhàn Ngư nói trên thực tế các nàng chẳng làm gì cả, chỉ là đưa các ngươi từ ngoài Dương Thiên Các vào Vân Tiên Các thôi, còn việc tỉnh lại là là dựa vào chính các ngươi mà!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Chiến Linh Vân, khẽ mỉm cười: "Thế giới võ đạo này hiếm ai tốt bụng như vậy lắm".
"Người như thế không nên bị uy hiếp như vậy".
Nghe thấy câu này, Chiến Linh Vân hơi ngẩn người.
Có lẽ đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng Tần Ninh! Ngay từ lúc cứu nàng ta, Tần Ninh đã ôm suy nghĩ đó rồi! Ban đêm, toàn bộ thành Vân Dương rơi vào hỗn loạn hoàn toàn.
Mà Dương phủ trong thành Vân Dương thì đèn đuốc sáng choang.
Lúc này, trong một đình viện phía sau Dương phủ đang tụ tập một nhóm người.
"Công tử, công tử!"
Đúng lúc ấy, có một bóng người hối hả chạy vào đình viện, vội vàng nói: "Đại nhân, chắc là thành công rồi ạ, nhà họ Vân và Vân Tiên Các loạn lắm!"
Dương Mộ, Cổ Vân Đằng, đại sư Cổ Thiên Thành, tất cả đều đang có mặt tại đây.
"Nói rõ hơn xem nào!"
Lúc này, Dương Mộ đứng dậy, phá lên cười rồi hỏi: "Loạn là loạn như nào?"