Ở bên này, Tần Ninh theo Vân Như Sương và Vân Như Tuyết tới phủ đệ nhà họ Vân.
Chiều tà, ở thành Vân Dương, trong một tòa nhà lớn.
Lúc này, vẻ mặt Sở Hạc đại sư rất u ám, ông ta vừa uống rượu, vừa trái ôm phải ấp, nói một cách hùng hổ rằng: “Con tiện nhân Vân Như Sương kia, rồi sẽ có ngày lão phu sẽ khiến cho nhà họ Vân phải suy sụp!”
“Sở đại sư, ngươi đừng nóng giận, uống rượu, uống rượu đi nào…”, Sở Hạc nhìn hai người đẹp đang ngồi bên cạnh, ông ta cười to rồi nói: “Có các ngươi uống cùng lão phu, lão phu mới không tức giận, lão phu chính là mệnh đan sư, đừng nói là ở thành Vân Dương, cho dù là ở những nơi khác, lão phu đều có thể sống một cách thoải mái!”
“Thoải mái sao? Có đúng vậy không?”
Đúng vào lúc này, bỗng có một tiếng cười khinh bỉ xuất hiện.
Loạt xoạt… Ngay lập tức, có rất nhiều người xuất hiện, bao vây xung quanh đình viện.
Sắc mặt của Sở Hạc thay đổi.
Ông ta đã say mềm, hai mắt lờ đờ, cố hết sức nhìn về phía trước, có một bóng dáng đứng ở trước cửa, người đó chính là công tử Dương Mộ.
“Công tử Dương Mộ!”
Vào lúc này, Sở Hạc cũng đã giật mình tỉnh rượu, ông ta vội nói: “Công tử Dương Mộ, ta biết là ngươi sẽ tìm đến chỗ ta mà, con tiện nhân Vân Như Sương kia dám tính kế ta, công tử Dương Mộ, nhà họ Vân nhất định sẽ bị diệt vong, hôm nay, lão phu sẽ gia nhập Dương Thiên Các, giúp công tử giải mối hận này”.
“Tính kế ngươi sao?”
Dương Mộ cười nhạo: “Chỉ có mình ngươi biết được phương pháp luyện Tụ Linh Hợp Khí Đan thôi đúng không? Nếu ngươi thật sự động tay động chân ở trên phương thuốc thì tên Vân Khánh kia sao có thể luyện chế ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí Đan được hả?”
“Ta…”
“Sở Hạc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi”.
Vào lúc này, Dương Mộ không thể kiềm nổi cơn giận trong lòng mình nữa.
Bởi vì việc này, hắn ta đã thua lỗ mười vạn thiên nguyên thạch, không chỉ vậy hắn ta còn bị phụ thân chửi rủa một lúc lâu.
Cơ giận này, tất nhiên là phải xả lên người của Sở Hạc rồi.
“Công tử Dương Mộ, việc này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, đây là hiểu lầm lớn đó!”
“Hiểu lầm sao?”
Dương Mộ lạnh lùng nói: “Xuống địa ngục mà giải thích!”
Nghe thấy vậy, Sở Hạc biết chuyện này không thể nào cứu vãn được nữa.
“Dương Mộ, lão phu thật lòng muốn gia nhập vào nhà họ Dương, ngươi đúng là có mắt không tròng”.
“Đáng chết sao?”
Sở Hạc cười lạnh lùng, ông ta nói: “Dựa vào ngươi mà có thể giết được ta sao?”