Bây giờ, hắn lại càng rực rỡ hơn năm xưa rất nhiều! Đôi tay của Thiết Vương đã bị chém đứt, Hoa Độc bà bà trông có vẻ đã phát điên mất rồi.
Còn Cổ Lăng, khuôn mặt anh tuấn nay đã máu me be bét, hai mắt bị đánh mù.
Giờ phút này, chỉ còn mỗi Tân Vân là tạm yên ổn.
Nhưng đối mặt với sự tùy tiện của Tần Ninh, Tân Vân Đan Đế cũng không còn cách nào khác!
“Tần Ninh!”
Tân Vân Đan Đế tức sùi bọt mép, ông ta rít gào trong bất lực.
“Tức giận rồi sao?”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Tân Vân Đan Đế, hắn cất giọng nói: “Khi ta nhìn thấy nhà họ Linh tan nát, đệ đệ của ta biến thành một lão già lọm khọm, chuẩn bị chờ chết, khi ta nhìn thấy linh vị của cha mẹ ta, nhìn thấy Mặc Nhi bị chặt đứt một cánh tay, tâm trạng của ta giống như ngươi lúc này, chắc là ngươi có thể cảm nhận được chứ?”
“Tất cả đều là do ngươi gieo gió gặt bão!”
Tân Vân Đan Đế phẫn nộ hét lên: “Ai bảo ngươi có ánh hào quang rực rỡ đến như vậy!”
Nghe thấy vậy, trong lòng Tần Ninh nao nao.
Nếu Tân Vân Đan Đế nói với Trần Nhất Mặc như vây, hẳn là hắn ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ?
“Bọn họ sẽ phải chết, còn ngươi, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn”.
Tần Ninh vừa dứt lời, bàn tay hắn nắm chặt.
Ầm… Cách một khoảng không, thân hình của Cổ Lăng nổ tung.
Răng rắc… cơ thể Hoa Độc bà bà và Thiết Vương vỡ ra thành từng mảnh.
Giờ phút này, dường như đất trời cũng lâm vào tĩnh lặng, thật quỷ dị.
Tân Vân Đan Đế đứng giữa không trung, ánh mắt ông ta dần mất đi ánh sáng.
Cổ Lăng đã chết! Hoa Độc bà bà và Thiết Vương chết, ông ta không hề thấy đau lòng chút nào, nhưng Cổ Lăng đã chết, người đồ đệ mà ông ta từng cảm thấy tự hào nhất đã chết! Ánh mắt Tân Vân Đan Đế lạnh đến mức đáng sợ.
Trong nháy mắt, Tam Nguyên Đỉnh biến to cả trăm trượng.
“Luyện Ngục Thiên Địa!”
Tân Vân hét to một tiếng, sát khí bùng nổ.
Tiếng ầm vang rung chuyển cả đất trời.
Tất cả mọi người đều đang cảm nhận được trời đất chao đảo.
Theo thời gian, bên trong Tam Nguyên Đỉnh tràn ra dòng nước nóng bỏng.
Dòng nước đỏ rực màu máu, giống như dòng nham thạch, những nơi mà nó đi qua đều bị ăn mòn, núi non ngã đổ.