Mà những điều đó nhờ tiêu hao hết một phần lực lượng của truyền thừa ở kiếp thứ năm của Tần Ninh! Nên biết rằng hắn, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, bốn người thăng cấp thành Đế giả đại viên mãn, một người thành Đế giả sơ kỳ cũng chỉ tiêu hao hết bốn phần lực lượng mà thôi.
Thế nhưng một mình Trần Nhất Mặc trị thương cũng đã sử dụng hết một phần lực lượng.
Lực lượng truyền thừa vẫn còn một nửa! Tần Ninh lại tiếp tục truyền khí cho Trần Nhất Mặc.
“Hôm nay, ngươi ở tại nơi này, thử tiến vào cảnh giới Chân Ngã xem sao, sau một hồi tử chiến, hẳn là ngươi đã thấu rõ được bản thân, nghĩ thử xem ngươi mong cầu điều gì, muốn đi trên con đường nào!”
Tần Ninh nói một cách nghiêm túc.
Ánh mắt Trần Nhất Mặc nóng rực, hắn ta nói ngay: “Con muốn thể hiện thánh uy trước mặt người khác, con muốn đi lên con đường thể hiện thánh uy!”
Vào giây phút ấy, bốn phía rơi vào trầm tư.
Bốp! Tần Ninh lại cho đồ đệ yêu quý của hắn thêm một cái tát nữa.
“Cút!”
“…”, Trần Nhất Mặc còn tiện thể nói thêm: “Con đã hiểu rồi, sư tôn, người yên tâm đi…”
“Ngươi hãy nhớ cho kỹ, mười phần lực lượng truyền thừa, năm người bọn ta đã dùng hết bốn phần, một phần dùng để chữa trị vết thương cho ngươi, ta cho ngươi thêm hai phần, ngày sau ngươi có thể đi đến được bước nào là dựa vào chính bản thân ngươi”.
Nghe thấy thế, hai mắt Trần Nhất Mặc đỏ hoe, hắn ta bước lên phía trước, ôm chầm lấy Tần Ninh.
“Sư tôn, con yêu người”.
“…”, Diệp Nam Hiên trợn trắng mắt, hắn ta nhịn không được bèn nói: “Mẹ nó, thật là buồn nôn”.
Mặt Tần Ninh đầy vẻ ghét bỏ, hắn đẩy Trần Nhất Mặc ra.
Tô Uyển Nguyệt đứng ở bên cạnh, hai mắt nàng ấy lấp lánh.
Nếu Trần Nhất Mặc có thể nói những lời như vậy với nàng ấy thì thật tốt biết bao.
“Sau này, phải dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân ngươi!”
Tần Ninh nói: “Ngươi xem cho kỹ, vi sư làm sao để… thể hiện cho bọn họ xem!”
Hắn vừa dứt lời liền tiến lên phía trước.
Lúc này, Tần Ninh trực tiếp đối đầu với kẻ địch đang vây quanh bốn phía.
“Người thứ nhất, ai muốn chết đầu tiên”.