Danh tiếng của ông ta ngày một lan rộng khắp Thượng Nguyên Thiên.
Cuối cùng, ông ta thành công trở thành một vị Đan Đế được hàng vạn người kính ngưỡng.
Cho dù sau ông ta, xuất hiện thêm hai vị Đan Đế là Mộc Dã Đan Đế và Chi Tuyết Đan Đế nhưng dù có được người đời xưng tụng là Tam Đại Đan Đế thì thuật luyện đan của bọn họ cũng không thể nào sánh ngang với Tân Vân Đan Đế được.
Trung Tam Thiên rộng hàng trăm vạn dặm, có trăm triệu sinh linh, tuy rằng ở trong Cửu Đại Thiên Vực của Trung Tam Thiên, Tân Vân không thể được xếp vào hạng cường giả hàng đầu.
Nhưng ở trong cái Thượng Nguyên Thiên này, ông ta chính là vị Đan Đế mạnh nhất.
Mãi cho đến ngày hôm ấy.
Ông ta nghe thấy một cái tên.
Linh Thiên Thần! Đó chính là vị Cửu Nguyên Đan Giả bất ngờ vang danh khắp Cửu Nguyên Vực kia.
Người thanh niên ấy chỉ mới có mấy trăm tuổi, vậy mà từ lúc ông ta nghe được tên hắn tới khi thuật luyện đan của hắn đánh bại Chi Tuyết Đan Đế chỉ mất có vài thập niên mà thôi.
Sau đó, ngày càng nhiều người nói rằng ở Thượng Nguyên Thiên có Tứ Đại Đan Đế, chứ không phải là Tam Đại Đan Đế.
Ông ta vốn cũng không mấy để tâm đến những việc này.
Cho đến một ngày nọ, hai người bọn họ chạm mặt nhau.
Đó là một người thanh niên có vẻ ngoài tràn ngập sự tự tin nhưng dường như hắn lại không thích tranh đua với đời.
Không, không phải là không tranh đua với đời mà là đằng sau sự tự tin của hắn, chính là sự ngạo nghễ, thế gian không có kẻ nào có thể tranh đoạt được với hắn.
Hai người tình cờ gặp nhau, đó chính là duyên phận, bọn họ bàn luận đan đạo, so bì thuật luyện đan với nhau.
Ông ta bị hắn đánh bại! Thất bại hoàn toàn! Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có người sẽ nghiên cứu thuật luyện đan tới được trình độ cao như vậy, nghiên cứu tới mức xuất thần nhập hóa.
Mà từ đó về sau.
Thượng Nguyên Thiên không còn ba cái danh xưng Tân Vân Đan Đế, Mộc Dã Đan Đế và Chi Tuyết Đan Đế nữa.
Chỉ có một vị Đan Đế duy nhất.
Đó chính là Cửu Nguyên Đan Đế! Ông ta vốn tưởng rằng bản thân sớm đã lạnh nhạt với những điều tiếng của thế gian, không tranh, không đoạt với đời, và cũng không thèm để ý tới những danh xưng hư ảo đó.
Nhưng mà bốn vạn năm trôi qua.
Ông ta vẫn bại dưới tay Linh Thiên Thần, bại bởi chính cái bóng mà Cửu Nguyên Đan Đế để lại.
Không biết trải qua bao nhiêu ngày đêm, nghĩ đến việc thuật luyện đan của Linh Thiên Thần ngày một tiến bộ vượt bậc, ngày càng bỏ xa ông ta, sự kiêu ngạo trong lòng ông ta dần vỡ vụn.
Mãi đến hôm nay! Vào giờ phút này.