Nghe vậy, Trần Nhất Mặc lập tức hiểu ra.
Khó trách con rùa đen này lại nhìn mình đầy sát khí như vậy.
Thì ra là do danh tiếng của Tần Ninh lấn át Tân Vân, tên nhóc này là bất bình thay sư tôn mình!
“Cái rắm!”
Lúc này, Trần Nhất Mặc quát: “Tân Vân Đan Đế?
Có thể so được với Cửu Nguyên Đan Đế sao?
Chỉ cần là chuyện sư tôn ta sáng tác ra Cửu Nguyên Đan Điển, cũng đã đủ để bỏ xa Tân vân mấy trăm con phố rồi, so sánh?
Lấy Tân Vân ra để so sánh với sư tôn ta, chính là đang vũ nhục sư tôn ta”.
Vũ nhục! Vũ nhục thật lớn! Giờ phút này, ánh mắt của Cổ Lăng đỏ bừng.
“Cho nên hôm nay, hai thầy trò các ngươi, đều phải chết ở đây”.
Cổ Lăng vừa dứt lời, trường kiếm trong tay đã lập tức phóng lên cao.
“Cửu Thiên Côn Bằng Triển!”
Dứt lời, kiếm trong tay Cổ Lăng hoá thành hàng vạn kiếm khí, đâm thẳng về phía chân trời, ở trên không trung hoá thành hình dáng của một con côn bằng.
Thân hình của côn bằng to lớn nghìn mét, hai cánh mở rộng, đáp xuống.
Khi hai cánh của côn bằng mở ra, như có uy nghiêm vô tận càn quét qua đất trời, rồi nháy mắt phóng đến trước người Trần Nhất Mặc.
Trần Nhất Mặc lấy ra Thiên Viêm Cổ Đỉnh, biến nó thành kích thước mấy trăm mét, chắn ngang ở trước người mình.
Keng…kiếm khí đánh vào phía trước Cổ Đỉnh, bộc phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Dáng vẻ của côn bằng như muốn xé nát Thiên Viêm Cổ Đỉnh.
Chỉ là giờ phút này, Trần Nhất Mặc cũng cứng rắn chống cự.
“Cảnh giới Chân Ngã, thì tính là cái rắm gì!”
Trần Nhất Mặc quát lớn, hừ một tiếng rồi nói: “Ông đây là Đan Hoàng, thực lực cũng không kém, giết ngươi, cũng có thể làm được!”
Theo lời nói của Trần Nhất Mặc, chỉ thấy bàn tay hắn ta nắm chặt, trong bàn tay lập tức ngưng tụ ra một quả cầu lửa.
Nhìn qua thì quả cầu lửa kia chỉ có kích thước bằng một con mắt, tròn tròn, nhưng lại giống như là ẩn chứa sức mạnh thiên địa vô tận.