Hàng ngàn hàng vạn đạo đao gió trước mặt Mạc Văn Phong biến thành bức tường gió, miễn cưỡng đỡ lại được nhát kiếm của Trần Nhất Mặc.
Nhưng vào lúc này, kiếm của Trần Nhất Mặc lại theo người hắn ngày một tới gần Mạc Văn Phong hơn.
Giờ đây, cả ba người Thiên Cương thánh chủ, Bùi Mãn Thiên và Vạn Thiên Tâm đều lực bất tòng tâm.
Việc Trần Nhất Mặc đột ngột bùng nổ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Kẻ này bị nhốt trong tam đại cấm địa của Cửu Nguyên Vực bốn trăm năm, còn ở thế giới bên ngoài thì đã trôi qua bốn vạn năm.
Vậy mà hiện giờ, cảnh giới bọn họ sau bốn vạn năm lại tăng tiến không nhiều bằng bốn trăm năm lột xác của Trần Nhất Mặc! Con đường võ đạo chung quy là có giới hạn.
Giới hạn này không phải giới hạn của võ đạo mà là giới hạn của võ giả.
Lấy Thiên Cương thánh chủ làm ví dụ. Cách đây bốn vạn năm, gần như ông ta đã đến cảnh giới đế giả đại viên mãn, còn bây giờ thì ông ta bị mắc kẹt tại đế giả đại viên mãn đã hàng vạn năm, không thể vượt qua ngưỡng cửa ấy.
Đây là gông cùm đã cầm chân Thiên Cương thánh chủ lại.
Ba người Bùi Mãn Thiên, Vạn Thiên Tâm và Mạc Văn Phong cũng rơi vào cảnh ngộ đó.
Bị kìm chân tại cảnh giới đế giả đại viên mãn hàng vạn năm, không thể tiến thêm bước nữa. Thời gian càng trôi, bọn họ càng thấy hy vọng thành tiên xa vời.
Rất khó để có thể trở thành tiên nhân, khó như lên trời vậy! Muốn thành tiên thì cần phải theo đuổi quá trình lột xác.
Phàm thể hóa tiên! Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ mới đứng trên đỉnh cao của phàm nhân chứ không cách nào nhập môn con đường phàm thể hóa tiên.
Hầu như trên khắp Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên và các Thiên Vực đều tồn tại người đã đi tới cảnh giới Biến Cảnh và tiến lên cấp bậc phàm thể hóa tiên, nhưng trong Thượng Nguyên Thiên lại không có! Điều này khiến cho bọn họ như hóa điên.
Cho nên dù có phải bắt tay với Ma tộc thì đã sao? Chỉ cần có thể thành tiên thì bọn họ thậm chí còn giết cả thê tử lẫn con cái.
Nhưng trước mắt, Mạc Văn Phong còn không đỡ nổi nhát kiếm của Trần Nhất Mặc nữa.
"Không!"
Một tiếng rống khản đặc vang lên, dường như có muôn vàn đao gió xuất hiện trong cơ thể Mạc Văn Phong. Chúng sắp sửa trở nên chân thật, biến thành phong đao chém về phía Trần Nhất Mặc.
Thế nhưng giờ phút này, Trần Nhất Mặc lại nắm chuôi kiếm bằng hai tay, phóng thích kiếm khí xua hai bên ra rồi phóng thẳng lưỡi kiếm về phía Mạc Văn Phong.
Về cơ bản thì những phong đao được hình thành từ hàng loạt đao gió ấy hoàn toàn không thể phá tan ánh sáng phát ra từ kiếm khí.
Tuy nhiên, Trần Nhất Mặc từ trên cao nhìn xuống đồng thời đè kiếm xuống bằng cả hai tay. Rốt cuộc trường kiếm kia chậm rãi phá vỡ thân thể của một vị đế giả đại viên mãn như Mạc Văn Phong từng chút một.
Đây mới là thời điểm Trần Nhất Mặc thể hiện với thế nhân rằng thế nào là Mặc Hoàng! Tiếng gió hú ù ù vang lên không ngừng, khí tức khiến người ta rùng mình bộc phát.
Tiếng nổ trầm thấp khủng khiếp vang vọng khắp nơi khiến ai nghe thấy đều hoảng sợ.